Editor: May
Cô kéo một nụ cười xấu hổ, ý đồ giảm bớt không khí một chút: “Anh mua nhiều quần áo như vậy, thật cứ như vậy ném đi?”
“Cô lại không thích, giữ lại làm gì?” Phong Thánh thu hồi tầm mắt, trả lời đương nhiên, không cảm thấy đây thì có vấn đề gì.
“……” Lạc Ương Ương bị chận đến không thể nói gì.
Qua một lúc lâu, cô mới đau lòng nói: “Quần áo cửa hàng kia đắt như vậy, anh lại mua nhiều như thế, rất đắt! Anh lại có thể nói ném liền ném!”
Lạc Ương Ương cảm thấy, không phải đầu óc cô có vấn đề, chính là đầu óc Phong Thánh có bệnh.
Anh đại gia!
Có tiền chính là tùy hứng!
“Rất đắt sao?” Phong Thánh lại lần nữa liếc về phía vật nhỏ tức muốn hộc máu, “Cô nói cô không thích, đồ vô dụng, không ném xuống chẳng lẽ còn giữ ăn tết?”
Những quần áo đó, Phong Thánh cũng không rõ ràng rốt cuộc mua bao nhiêu tiền.
Nhưng anh có thể đoán ra giá cả đại khái, không phải chỉ là một tiệm quần áo thôi sao, có thể đắt đến đâu.
Lạc
Ương Ương mở to mắt to hắc diệu thạch, chỉ bởi vì cô nói không thích, Phong Thánh liền ném xuống?
Có phải cô nói không thích anh, anh cũng sẽ ném chính anh xuống không?
Sao trước khi cô không phát hiện, Phong Thánh đối với cô tốt như vậy.
Nhưng mà, cô vẫn không thể tiếp nhận: “Cho dù tôi nói không thích, nhưng quần áo cũng hữu dụng a! Ít nhất dùng để mặc ở nhà!”
Lãng phí đáng xấu hổ!
Phong Thánh chính là vô sỉ sát ngàn đao!
“Cô đã không thích, vì sao còn muốn mặc?” Phong Thánh lại nói đến đương nhiên.
Không phải con gái đều chỉ mặc quần áo mình thích thôi sao?
Quần áo chính mình đã không thích, ai sẽ mặc?
“Tôi và anh không có cách nào giao lưu!” Lạc Ương Ương cảm thấy, lại nói tiếp với Phong Thánh, cô sẽ bị tức chết.