Editor: May
Thuần Vu Thừa nhìn mặt thẻ đen không quá sạch sẽ, nhướng mày: “Cậu muốn bao dưỡng cô ấy?”
“Nói dễ nghe một chút cậu sẽ chết?” Lần đầu tiên Phong Thánh cảm thấy Thuần Vu Thừa nói chuyện khó nghe.
“Tôi hiểu được.” Thuần Vu Thừa một bộ dáng hiểu rõ, “Cậu chỉ là đơn thuần muốn cho Lạc Ương Ương một chút tiền tiêu, có phải hay không?”
“Ừ.” Phong Thánh đáp nhẹ một tiếng.
“Có phải cậu cái gì cũng không nói, trực tiếp ném thẻ cho cô ấy không?” Thuần Vu Thừa tiếp tục hỏi.
“Ừ.” Phong Thánh gật đầu.
“Liền biết cậu sẽ là tính tình này!” Thuần Vu Thừa dựa về sau một chút, thoải mái nằm xoài trên ghế da.
Tuy rằng chỉ gặp qua Lạc Ương Ương vài lần, nhưng Thuần Vu Thừa có thể nhìn ra được một chút.
Tính tình Lạc Ương Ương rất quật cường, tam quan chính trực, Phong Thánh cứ như vậy ném thẻ cho cô ấy, cô ấy có thể nhận mới là lạ.
“Có ý tứ gì?” Phong Thánh cảm thấy chính mình có chút manh mối, nhưng nhất thời lại gỡ không ra.
Chẳng lẽ vật nhỏ không phải không nhận thẻ của anh, chỉ là phương thức anh cho không đúng?
Thấy
thần sắc nửa hiểu nửa không này của Phong Thánh, Thuần Vu Thừa ý định lượn vòng quanh anh: “Không phải cậu có cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh của mình ư? Cậu nghĩ không ra?”
“Đầu óc tôi dùng tốt như vậy, ưu việt một chút thì làm sao?” Phong Thánh kiêu căng thừa nhận vấn đề thứ nhất của Thuần Vu Thừa, lại tự động xem nhẹ vấn đề thứ hai của anh ta.
Thuần Vu Thừa tặng cho Phong Thánh một cái trợn trắng mắt: “Cậu chính là chỉ số thông minh quá cao, EQ mới có thể thấp như vậy!”
Nhiều năm như vậy, may mà có anh ở bên người Phong Thánh ân cần dạy dỗ, bằng không Phong Thánh xác định vững chắc sẽ là một ngu ngốc sinh hoạt đều không thể tự gánh vác.
“Nhanh trả lời vấn đề của tôi!” Phong Thánh hiển nhiên không muốn để Thuần Vu Thừa kéo đề tài đến quá xa