Editor: May
Bởi vì quá khẩn trương, Lạc Ương Ương không phát hiện chính là, cô quên đóng cửa.
Phòng ngủ Phong Thánh liền ở cách vách, khi đi ra từ phòng anh đã bỏ đi áo khoác, chỉ ăn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khi đi ngang qua phòng Lạc Ương Ương, nhìn thấy cửa phòng cô hơi đóng, sau khi bước chân dừng một chút, anh tự nhiên đẩy cửa đi vào.
Phòng ngủ kiểu nữ tính cũng không có ai, Phong Thánh nhìn quanh phòng ngủ một vòng, khi chuẩn bị rời đi, tầm mắt bỗng nhiên ngừng lại, lực chú ý bị hộp thuốc trên bàn trang điểm chặt chẽ hấp dẫn qua.
Ngón tay xinh đẹp thon dài cầm lấy hộp thuốc, nhìn chữ in trên hộp đóng gói, khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thánh dần dần căng chặt.
Mắt lạnh chuyển một cái, tầm mắt sắc bén lẫm bắn về phía cửa phòng tắm đóng chặt, Phong Thánh cầm hộp thuốc trực tiếp đi qua.
Lạc Ương Ương trong phòng tắm, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm que thử thai trên gạch men sứ trắng tinh.
Nhìn một vạch đỏ trên que thử thai, trong lòng cô khủng hoảng đến không thôi, rất sợ giây tiếp theo liền sẽ toát ra vạch đỏ thứ hai.
Trong cảm xúc tâm căng thẳng khẩn trương cũng đổ mồ hôi, ‘ rầm ’ một tiếng vang lớn, cửa phòng tắm bị người dùng lực đẩy ra.
Lạc Ương Ương vốn là có chút có tật giật mình, tiếng vang ngoài ý muốn chấn đến tâm thần cô
hoảng hốt, không kịp đi xem là ai đẩy cửa ra, cô liền theo bản năng đi bắt que thử thai trên mặt đất, đứng lên đồng thời tay nhỏ vội vàng để ở phía sau.
Đột nhiên nhìn thấy thân ảnh cao dài đĩnh bạt của Phong Thánh đứng ở cửa, tay nhỏ Lạc Ương Ương khẩn trương cầm lấy que thử thai, bỗng nhiên run lên: “Anh, anh hai.”
Vì sao Phong Thánh sẽ xuất hiện ở phòng cô?
Anh tiến vào làm gì.
“Lấy ra.” Trên tuấn nhan khí chất tự phụ của Phong Thánh, trước mắt lạnh lẽo, tầm mắt nhắm thẳng vào tay nhỏ bé đặt ở sau lưng của Lạc Ương Ương.
“Lấy, lấy ra cái gì? Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Lạc Ương Ương đè nén hoảng loạn trong mắt, theo bản năng càng nắm chặt que thử thai trong tay.
Cô không muốn mang thai, nếu thật mang thai, càng không muốn để Phong Thánh biết, cô sợ hãi anh sẽ để cô sinh hạ ra.
Cô còn nhỏ, chính mình đều vẫn là một đứa bé, không muốn sớm như vậy liền sinh bảo bảo.
Nhưng mà, tưởng tượng đến nếu trong bụng thật sự có sinh mệnh nhỏ, thật sự muốn vứt bỏ sinh mệnh này, Lạc Ương Ương hoảng sợ, đồng thời nội tâm lại dâng lên không tha mãnh liệt.