Editor: May
“Tôi không đi!” Bị kéo đến bị bắt đi theo anh, Lạc Ương Ương lập tức liền giãy giụa kháng nghị lên, “Anh buông tay!”
Cô và Phong Hành lại không thân, mới không cần đi chơi với anh ta.
Nếu như bị Phong Thánh biết, còn không lột da cô.
“Chơi mà thôi, vì sao không đi?” Trên mặt Phong Hành treo tươi cười tà tứ bất cần đời, quay đầu lại hỏi Lạc Ương Ương.
Anh đạp sải bước đi về phía Rolls-Royce, một dấu hiệu tạm dừng cũng không có.
“Không đi là không đi! Anh mau buông tay!” Thân thể nhỏ của Lạc Ương Ương thể trọng nhẹ, kéo đều kéo không được Phong Hành, bị anh túm đến chạy chậm từng bước một về phía trước.
Hoa Nhất Phi thấy hai người là loại hình thái ở chung này, anh suy tư vài giây, đột nhiên liền xông lên.
Nhìn chính xác tay phải Phong Hành kéo Lạc Ương Ương, Hoa Nhất Phi bắt lấy cổ tay anh ta.
Lực đạo ngoại lực trên cổ tay, làm Phong Hành ngừng lại.
Mắt đào hoa giống như mũi tên bắn về phía Hoa Nhất Phi xen vào việc người khác: “Anh có ý tứ gì?”
“Không nghe được cô ấy nói sao? Cô ấy không muốn
đi theo anh.” Hoa Nhất Phi không sợ ánh mắt cảnh cảo của Phong Hành chút nào.
Lạc Ương Ương không nghĩ tới Hoa Nhất Phi sẽ đi ra ngăn lại Phong Hành, lập tức có chút cảm động.
Cũng may anh không quen nhìn Phong Hành kiêu ngạo như vậy, bằng không cô thật sự sẽ bị kéo đi.
“Anh lấy thân phận gì đứng ở chỗ này?” Ánh mắt Phong Hành nhìn về phía Hoa Nhất Phi, phi thường bất thiện.
Hoa Nhất Phi dùng sức bắt lấy cổ tay Phong Hành không buông, ánh mắt anh liếc nhìn Lạc Ương Ương trong suốt, nói: “Bạn bè.”
Bạn bè chịu khi dễ, anh đưa tay viện trợ cứu một phen, đây không có gì là không thể.
“Tôi thấy anh là không muốn quay bộ phim này đi?” Phong Hành càng dùng sức nắm chặt cổ tay nhỏ của Lạc Ương Ương, ngầm có ý cảnh cáo nhìn Hoa Nhất Phi.
Một đạo diễn nho nhỏ, lại dám lớn tiếng với anh?