Editor: May
Lúc hai người trở lại nội thành, cũng tới thời gian cơm trưa rồi.
Mặc kệ Lạc Ương Ương có nguyện ý hay không, cuối cùng cô cũng phải ngồi cùng một bàn cơm với Phong Hành.
Phong Hành mới vừa gọi cơm xong, tiếng chuông di động của Lạc Ương Ương liền vang lên.
Cô lấy di động ra vừa nhìn, trái tim nhỏ đột nhiên liền co rúm lại một chút.
Xong rồi xong rồi, là Phong Thánh gọi tới!
Nghe hay là không nghe?
“Làm sao vậy?” Phong Hành phát hiện Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt khẩn trương.
Cái loại cảm giác này, thật giống như bị người bắt gian tại giường.
Trên một cái bàn vuông nhỏ vuông góc, hai người ngồi mặt đối mặt, Phong Hành nhìn di động của Lạc Ương Ương.
Trên màn hình ghi chú là ba chữ, chữ đảo ngược không dễ đọc lắm, nhưng anh vẫn nhận ra chữ thứ nhất là ‘ Thánh ’.
Lạc Ương Ương không để ý tới Phong Hành, chỉ nhìn chằm chằm di động còn đang do dự, nghe hay là không nghe.
Nếu Phong Thánh biết cô và Phong Hành cùng nhau ăn cơm,
còn không bổ cô sao.
“Là Phong Thánh đi?” Phong Hành thấy Lạc Ương Ương không để ý tới anh, trực tiếp trêu đùa.
Lực chú ý của Lạc Ương Ương rốt cuộc phóng tới trên người Phong Hành, ngước mắt liền trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
Sau đó, cô tiếp khởi trò chuyện: “Alo.”
“Trở về không?” Phong Thánh làm việc cả một buổi sáng, đang ngồi ở ghế làm việc, xoa ấn đường hơi mỏi mệt của anh.
Tài chính của đoàn phim đã giải quyết, cũng không thấy vật nhỏ gọi điện thoại tới, đến gửi tin nhắn cũng không có, đây quá không bình thường.
“Đã trở lại.” Lạc Ương Ương cúi đầu nhỏ xuống, tay trái giơ di động, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng moi mặt bàn.
Cô không muốn nói dối, hy vọng Phong Thánh đừng hỏi cô ở nơi nào làm gì.