Editor: May
“Ưm……” Nụ hôn này tới quá đột ngột, Lạc Ương Ương sợ tới mức theo bản năng liền đi đẩy Phong Thánh.
Phong Thánh bắt lấy cái miệng nhỏ anh đào của Lạc Ương Ương liền cuồng mãnh tàn sát bừa bãi một trần, trằn trọc cường thế đoạt lấy.
Mãi cho đến khi Lạc Ương Ương sắp không thể hô hấp, anh mới hơi buông cô ra một chút, chuyển đến cổ nhỏ trắng nõn của cô công thành đoạt lấy.
“Anh lại, ưm…… Phát thần kinh cái gì?” Cổ Lạc Ương Ương đau xót, Phong Thánh lại có thể cắn cô.
Sói cái gì mà sói, Phong Thánh chính là thuộc cẩu, thích cắn người như vậy.
“Ai cho phép em cùng đi ăn cơm với Phong Hành? Còn là chỉ có hai người!” Phong Thánh nghĩ đến liền giận, một hơi liền cắn thêm một ngụm.
“A --” Lạc Ương Ương chợt cảm thấy da trên cổ cô, đều sắp bị cắn xuống.
“Anh ta đi phim trường, nếu em không đi với anh ta, anh ta liền uy hiếp đạo diễn không quay phim được.” Lạc Ương Ương đau khổ nhăn khuôn mặt nhỏ, giải thích.
“Anh ta uy hiếp em, em liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?” Phong Thánh ngẩng đầu, vẻ mặt dầy phẫn nộ nhìn
chằm chằm Lạc Ương Ương.
Đáng chết.
Phong Hành uy hiếp cô, cô không biết tìm anh sao?
Phim anh đầu tư, anh ngược lại muốn nhìn, ai TM dám quấy phá!
“Tôi cũng không có ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cũng chỉ để anh ta chở tôi về, sau đó thời gian cơm trưa cũng tới rồi, liền đi ăn cơm mà thôi.”
Ở dưới vẻ mặt phẫn nộ lạnh lẽo của Phong Thánh, giọng nói của Lạc Ương Ương càng ngày càng nhỏ.
Hu hu, cô liền biết, sau khi Phong Thánh biết được sẽ tức giận.
“Em chỉ nghĩ được ăn cơm với anh ta, sao không để anh ta chở em đến dưới lầu, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm?”
Phong Thánh chỉ cần tưởng tượng đến Lạc Ương Ương và Phong Hành, ngồi mặt đối mặt ăn cơm, trong lòng anh liền không thoải mái.
Ăn cái gì mà ăn, có cái gì ngon mà ăn!
“Tôi nói rồi, anh ta không chịu.” Lạc Ương Ương yếu ớt rụt rụt cổ nhỏ, “Hơn nữa……”