Editor: May
Tâm thần Phong Thánh rung động, nụ hôn rơi ở trên cổ trắng nõn của cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa cắn lên.
“Đau.” Lạc Ương Ương co rụt cổ lại, mở hai tròng mắt mê mang, trước mắt u oán lên án Phong Thánh.
Cô liền nói Phong Thánh là thuộc cẩu, anh còn giảo biện là sói, sói cái quỷ, thích cắn người như vậy chính là cẩu!
“Ngoan.” Phong Thánh lại hôn lên môi phấn nộn mê người của cô, “Tôi nhẹ một chút liền không đau.”
Ánh trăng mông lung, trăng tròn ngoài cửa sổ sát đất lặng yên bò lên trên đầu, từng đợt từng đợt nhè nhẹ chiếu rọi xuân sắc ấm áp trong nhà.
Ngày hôm sau.
Phong Thánh muốn đi làm, Lạc Ương Ương không cần đi học.
Một giây trước anh mới ra phòng ngủ, một giây sau Lạc Ương Ương liền mở mắt to thuần tịnh.
Khuôn mặt nhỏ vốn tham ngủ của cô, lúc này không hề buồn ngủ, lăn long lóc một cái liền bò dậy nhảy xuống giường.
Tuy rằng cô và Phong Thánh hiếm khi suy nghĩ nhất trí, chuyện đóng phim này không được.
Nhưng cô thân là một biên kịch, làm sao cũng không thể nhìn kịch bản của mình không quay được.
Cho nên, trước mặc kệ chuyện thử ống kính này, hôm nay cô
cần phải đi phim trường nhìn xem tình huống.
Vẫn là núi xanh vây quanh bốn phía kia, nhưng phim trường vùng ngoại ô không có nước biếc chảy xuôi.
Lạc Ương Ương đón xe đi phim trường, vừa xuống xe, còn chưa có nhìn thấy Hoa Nhất Phi, đã bị vài mấy người lôi đi.
“Các người muốn làm gì?” Những người này đều là nhân viên làm việc ở tổ phim ngày hôm qua, bằng không cô đều sẽ cho rằng chính mình gặp gỡ bọn bắt cóc.
“Trang điểm.” Một người đàn ông dáng người cao gầy lại mặc quần đen bó sát người, trang điểm còn rất tinh xảo quyến rũ, là kéo Lạc Ương Ương kéo đến dùng sức nhất.
Người này tên là Phao Phao, là chuyên viên trang điểm của đoàn phim, trang diểm tạo nghệ đạt tới hóa hủ bại thần kỳ, biến thái đến mức làm chuyên viên trang điểm bình thường không theo kịp.