Editor: May
Lạc Ương Ương xấu hổ nhìn Phao Phao mạnh mẽ la lối khóc lóc, dám gọi nhịp với đạo diễn, chuyên viên trang điểm này thật đúng là rất không sợ chết.
“Miễn cưỡng tạm được.” Hoa Nhất Phi biếng nhác ném xuống một đánh giá, càng làm cho Phao Phao không tiếp thu được.
“……” Khóe miệng Lạc Ương Ương co rút một chút, cô coi như đã nhìn ra, Hoa Nhất Phi là cố ý chọc giận Phao Phao?
Phao Phao bị tức giận đến ngưu trừng mắt, Hoa Nhất Phi lại không muốn nghe anh ta tiếp tục rít gào, bắt lấy cổ tay Lạc Ương Ương, lôi kéo liền đi: “Em đến bên này.”
“Làm gì?” Lạc Ương Ương không hiểu ra sao đi theo.
“Thử ống kính, diễn màn Ngưu Phối Phối diễn ngày hôm qua.” Hoa Nhất Phi kéo Lạc Ương Ương đến vị trí quay phim, ngay sau đó liền đi.
“……” Hoa Nhất Phi đi đến đặc biệt mau, Lạc Ương Ương còn chưa kịp nói cô không muốn diễn, anh đã ngồi tới trước máy móc rồi.
“Nhìn cái gì? Bắt đầu làm việc!” Sau khi Hoa Nhất Phi ngồi ổn, thấy nhân viên đoàn phim còn đứng ngốc xem, không khỏi rống lên một tiếng.
Trong chốc lát, mọi người đoàn phim liền hoạt động toàn bộ, từng người bận rộn chuyện thuộc bổn phận của mình.
Lạc Ương Ương bị người vô
cùng gấp gáp dẫn đến trước màn ảnh cứu tràng, cô trở tay không kịp khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Nhìn phim trường chuẩn bị ổn thoả hết thảy, Lạc Ương Ương đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Sau khi đánh bản bắt đầu, tất cả lực chú ý của Hoa Nhất Phi ở trên máy móc.
Thông qua màn ảnh, anh nhìn chằm chằm năm sáu giây, lại phát hiện Lạc Ương Ương đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, đến dấu hiệu mở miệng đọc lời kịch cũng không có.
“Ương Ương đây chính là chính phim em viết, lúc em viết là nghĩ như thế nào, diễn xuất ra cái loại cảm giác kia là được.”
Hoa Nhất Phi ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua máy móc dừng ở trên người Lạc Ương Ương.
Anh biết Lạc Ương Ương khẩn trương, nhưng hiện tại anh không tìm thấy người thích hợp diễn vai này, cũng chỉ có thể bức Lạc Ương Ương.
“……” Lạc Ương Ương nhìn Hoa Nhất Phi vài lần, cũng không có nói lời nào, chỉ nhẹ gật xuống.