Editor: May
Nói đến mộng tưởng chuyên nghiệp của mình, đôi mắt Lạc Ương Ương liền sáng đến giống như kim cương trắng chói người mắt.
Cô muốn viết ra một kịch bản đặc biệt ngưu bẻ, sau đó có một đạo diễn đặc biệt ngưu bẻ chiếu ra một bộ phim đặc biệt ngưu bẻ.
Cuối cùng, cô dựa vào kịch bản ngưu bẻ này, có thể đạt được một giải thưởng Oscar biên kịch tốt nhất.
Lạc Ương Ương nâng khóe miệng lên, hai mắt bốc bong bóng, vẻ mặt đắm chìm ở trong mộng đẹp ảo tưởng tốt đẹp.
Nếu cô có thể lấy giải thưởng biên kịch Oscar, ngẫm lại đều vui vẻ, vui sưởng chán, ngưu tạc!
“Mơ mộng tưởng hão huyền gì vậy?” Phong Thánh vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ phấn nộn của Lạc Ương Ương.
Anh trơ mắt nhìn ánh mắt vật nhỏ từng chút từng chút phóng sáng, đến cuối cùng đều sắp linh hồn bay xa rồi.
Đầu dưa nhỏ của cô, suy nghĩ chuyện ý nghĩ kỳ lạ gì vậy?
Muốn bay lên trời luôn à?
Lạc Ương Ương bị vỗ đến mắt to chớp vài cái, lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Anh nói cái gì?”
“……” Mặt tuấn của Phong Thánh lập tức liền đen trầm xuống.
Ở bên anh, vật nhỏ cũng dám thất thần đến loại tình
trạng này.
Thiếu thu thập có phải không!
Phong Thánh tối sầm mặt, Lạc Ương Ương liền không quan tâm bổ nhào tới, ôm cổ anh liền liên tiếp cọ anh: “Hu hu…… Không tức giận không tức giận.”
Một đại trẻ con nhào vào trong lòng ngực của mình làm nũng, đầu dưa lông xù xù cọ đến cổ mình ngứa, mặt Phong Thánh càng đen.
Nhưng mà, cho dù mặt đen cũng vô dụng.
Ở trong ý xấu giọng kiều mềm dùng sức cọ anh làm nũng. anh thất bại than nhẹ một tiếng.
Cuối cùng ôm lại Lạc Ương Ương, bàn tay to dùng sức xoa nhẹ vài cái ở trên mái tóc cô, không tiếng động trấn an cô, nhắc nhở cô, anh không tức giận.
“Thánh hỗn đản.” Sau khi áp suất thấp trên người Phong Thánh biến mất, Lạc Ương Ương ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn anh, “Anh thật sự muốn tôi diễn nhân vật Kiếm Linh này?”