Editor: May
Chuyến hành trình trở về này, Lạc Ương Ương không rõ ràng lắm rốt cuộc trở về thời gian bao lâu.
Cô chỉ biết là lúc từ xuống xe, nhân viên công ty đã sớm tan tầm.
Một hồi đến văn phòng tổng tài, cô mệt đến ngã vào trên sô pha, duỗi tay chân ra, không hề có hình tượng nằm ngửa.
“Tôi rất đói.” Lạc Ương Ương vuốt cái bụng, hai mắt vô thần nhìn trần nhà đỉnh đầu.
Đã một giờ rưỡi chiều, buổi sáng ăn vài miếng bánh mì, đã sớm tiêu hóa không còn.
Phong Thánh đóng kỹ cửa, nhìn nhìn về phía sô pha, khóe miệng giơ lên một chút độ cung sủng nịch: “Muốn ăn cái gì?”
“Cái gì đều muốn ăn.” Lạc Ương Ương nói liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô không đơn thuần chỉ là đói bụng, còn mệt mỏi.
Lạc Ương Ương nhắm mắt lại chỉ muốn hơi nhắm mắt dưỡng thần một chút, nhưng nhắm nhắm, ý thức của cô có chút bay xa.
Trong mơ hồ, cô giống như nghe được Phong Thánh đang nói chuyện với ai, còn chưa kịp phân biệt, cô liền tiến vào mộng đẹp.
Á Tuyền nhận mệnh lệnh của đại BOSS, mua thức ăn nhanh trở về.
Sau khi gõ cửa mở ra, anh liếc mắt một cái liền thấy được Lạc Ương Ương cuộn tròn ở trên sô pha.
BOSS có thói
quen sạch sẽ, ngài ấy là một người thích sạch sẽ như vậy, lại có thể để Lạc Ương Ương mang giày ngủ ở trên sô pha.
“Bỏ đồ xuống, chú có thể đi rồi.” Sau khi Á Tuyền vào cửa, dừng lại ở trên người Lạc Ương Ương vài lần, làm Phong Thánh lạnh mặt xuống.
Phụ nữ của anh cũng dám nhìn ngó loạn, không nghĩ muốn tròng mắt nữa đúng không?
Giọng nói của BOSS, ngầm có ý dấu hiệu tức giận, Á Tuyền vừa chuyển mắt, liền nhìn thấy đôi mắt Phong Thánh phát lạnh nhìn chằm chằm anh.
“Vâng!” Trong lòng Á Tuyền căng thẳng, đặt hai phàn thức ăn nhanh lên bàn, xoay người ngay lập tức rời khỏi văn phòng.
Anh chính là bởi vì kinh ngạc, cho nên mới liếc mắt nhìn nhiều một chút mà thôi.
Lạc Ương Ương lại không phải không có mặc quần áo, BOSS bọn họ lại có thể dùng ánh mắt lăng trì anh, rất giống anh làm chuyện xấu thiên đại gì không thể tha thứ.