Editor: May
Người cô liên hệ không nhiều lắm, dãy số người quen, cô đều ghi chú tên họ.
Cái này không ghi chú, khẳng định là người không quen biết.
Phong Thánh không đưa di động cho cô, lại là dãy số không quen biết, Lạc Ương Ương liền không thế nào quan tâm di động, lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên bánh kem nhỏ.
Nhìn Lạc Ương Ương một lòng bưng bánh kem ăn, Phong Thánh nhận nghe điện thoại, giơ di động của Lạc Ương Ương lên bên tai mình.
“……” Phong Thánh không lên tiếng, chỉ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh đối phương.
“……” Sau khi điện thoại tiếp thông, người nhận điện thoại lại không phát ra chút âm thanh nào, đến tiếng ‘ alo ’ cũng không có.
Phong Hành buông di động nhìn vài lần, sau khi xác định là đang trò chuyện, lại đưa điện thoại di động dán về bên tai.
Nhưng mà, đối phương vẫn là không có chút âm thanh nào.
Người nhận điện thoại không nói lời nào, Phong Hành cũng trầm mặc không nói.
Hai người giằng co hơn hai mươi giây sau, Phong Hành ở văn phòng dưới lầu, dẫn đầu mở miệng nói chuyện: “Anh hai, là anh đi?”
Nếu là Lạc Ương
Ương tiếp được điện thoại, cô không có khả năng không nói câu nào.
Loại hành vi chờ anh mở miệng trước này, thử anh là ai, người bên người Lạc Ương Ương, cũng chỉ có Phong Thánh.
Lúc nãy anh nhìn thấy Á Tuyền mua hai phần thức ăn nhanh trở về, còn mua bánh kem.
Phong Thánh không ăn đồ ngọt, anh liền đoán Lạc Ương Ương cũng ở văn phòng với Phong Thánh.
“Chú gọi điện thoại cho Lạc Ương Ương làm gì?” Phong Thánh tựa hồ là sáng sớm liền biết, điện thoại này là Phong Hành gọi.
Số di động của Phong Hành, anh nhận ra được.
“Anh hai là đang đề ra nghi vấn với em sao?” Chỉ có một mình anh trong văn phòng, Phong Hành cười âm lãnh.
Anh liền không rõ, vì sao Lạc Ương Ương muốn ở bên Phong Thánh?
Ở bên động vật máu lạnh như Phong Thánh kia, còn không bằng ở cùng anh, ít nhất, anh biết lạnh biết nóng không máu lạnh.