Editor: May
“Soái thì ngược lại không cảm thấy, nếu Phong Hành nam giả nữ nhất định rất đẹp.” Hoa Nhất Phi thề, lời này của anh tuyệt đối không có ý tứ chửi bới.
Thật sự là bởi vì, khuôn mặt kia của Phong Hành quá yêu nghiệt, đội tóc giả lên, đến anh cũng không nhất định có thể cầm giữ được.
“Anh ta đó là soái! Có bộ dáng! Mới không phải xinh đẹp!” Phao Phao mãnh liệt kháng nghị, “Tất cả thẩm mỹ của các người đều có vấn đề! Phong Hành loại khí chất này là soái! Là loại khốc tễ kia!”
“……” Hoa Nhất Phi mỉm cười, chỉ có thể an ủi chính mình, Phao Phao là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, “Anh nói cái gì chính là cái đó đi.”
Lạc Ương Ương ngồi ở trên ghế điều khiển, một lòng thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ, không có chút dấu hiệu mở miệng.
“Em gái Phong.” Phong Hành gọi.
“……” Trên xe chỉ hai người, nhưng Lạc Ương Ương vẫn là chậm hai giây, mới phản ứng lại Phong Hành là đang gọi cô.
“Tôi họ Lạc!” Rốt cuộc Lạc Ương Ương chịu liếc mắt nhìn Phong Hành,
“Tôi không phải tên em gái Phong.”
Cô lại không phải họ Phong.
“Cho dù không phải họ Phong, hiện tại em cũng là người nhà họ Phong. Trong bối phận anh chị em nhà họ Phong này, em nhỏ nhất, gọi em là em gái Phong sao lại không được?”
Phong Hành không cho là đúng cười nói.
“……” Lạc Ương Ương cẩn thận tưởng tượng, Phong Hành nói cũng đúng.
Nhưng là.
Cô vẫn là cảm thấy không được tự nhiên.
“Gọi tôi Lạc Ương Ương là được.” Lạc Ương Ương kiên trì nói.
“Ở nhà họ Phong đã quen chưa?” Phong Hành một bộ dáng thân thiện anh hai quan tâm em gái nhỏ.
Mắt to của Lạc Ương Ương hơi lập loè một chút: “Tạm được.”
Hiện tại cô không ở biệt thự nhà họ Phong, sau khi dọn ra ở với Phong Thánh, cũng phải đối mặt với nhiều người, trước mắt cô vẫn là rất quen.
Dọc theo đường đi, hai người tán gẫu câu được câu không.