Editor: May
Nhưng Phong Ngật nói buổi tối không an toàn, kiên trì muốn đưa cô trở về.
“Anh ba, em cũng đi! Chúng ta cùng nhau đưa em gái về trường học, sau đó chúng ta liền về nhà.” Phong Diệc Hàm chủ động đưa ra cô ta cũng muốn đi nhờ xe.
“Em bỏ xe của mình?” Thái độ Phong Ngật khác thường không có lập tức đáp ứng Phong Diệc Hàm.
Anh là biết Lạc Ương Ương ở tại biệt thự của anh hai, anh cũng không phải muốn đưa Lạc Ương Ương về trường học.
Nếu Phong Diệc Hàm đi theo, anh liền không thể đưa Lạc Ương Ương đến chỗ ở riêng của anh hai, chỉ có thể đưa đến trường học thôi.
“Không có việc gì, ngày mai em lại đến lái đi.” Phong Diệc Hàm nói liền mở cửa xe, dẫn đầu ngồi vào ghế lái phụ.
Phong Ngật thấy thế, bất đắc dĩ nói: “Cũng được.”
“Ương Ương, lên xe, anh đưa em về trường học.” Phong Ngật mở cửa xe ghế sau ra, bảo Lạc Ương Ương lên xe.
“Vâng.” Lạc Ương Ương gật đầu, yên lặng lên xe.
Trong xe an tĩnh, sau khi xe lên đường, Phong Diệc Hàm vẫn luôn nói chuyện với Phong Ngật, Lạc Ương Ương rất muốn nhét chận lỗ tai của mình, cô không muốn nghe chút nào.
Từ kính
chiếu hậu, Lạc Ương Ương có thể nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận kia của Phong Ngật.
Tâm tình cô cực kỳ hạ xuống, ánh mắt nhìn anh trong gương thật sâu.
Giống như nhận thấy được tầm mắt của Lạc Ương Ương, mí mắt Phong Ngật nhếch lên ngước mắt một cái, tầm mắt hai người ở trong gương hung hăng chạm vào nhau.
Một khắc kia, tựa như có một khối đá quăng vào biển sâu.
‘ Ầm! ’ một tiếng vang lớn, trái tim Lạc Ương Ương bị nện ra bọt nước thật lớn.
Giống như là tâm sự che dấu thật cẩn thận, đột nhiên bị người nhìn thấy, Lạc Ương Ương kinh hãi cuống quít dời tầm mắt đi.
Tầm mắt dời đi quá nhanh quá chật vật, nhịp tim Lạc Ương Ương hiện ra tình huống thẳng tắp tăng vọt.
Tiếng tim đập nhảy trong lồng ngực, so với lúc trước Phong Ngật nắm cổ tay cô, tim đập còn nhanh hơn.
Chợt bắt giữ được tầm mắt Lạc Ương Ương nhìn lén anh, Phong Ngật sửng sốt một chút.