Editor: May
Nhìn Lạc Ương Ương cũng không quay đầu lại đi vào trường học, Phong Ngật nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, qua một lúc lâu cũng chưa dời tầm mắt đi.
Phong Ngật chờ thật lâu cũng không thấy xe rời đi, nghiêng đầu về một bên, mới phát hiện Phong Ngật còn nhìn phương hướng cổng trường.
Phong Diệc Hàm nhìn nhìn, phát hiện trong cổng trường đã sớm không có bóng dáng Lạc Ương Ương: “Anh ba, người đã đi không còn thân ảnh, còn nhìn?”
“……” Phong Ngật vừa thu tầm mắt nhìn ra xa lại, đôi mắt chợt rũ liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái.
Anh không nói tiếp, chỉ yên lặng lái xe rời khỏi Học Viện Điện Ảnh.
Khi Lạc Ương Ương trở lại phòng ngủ, Vưu Vưu ngồi ở trước máy tính xoát trò chơi, có thể nói là như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng Tây, tràn ngập khiếp sợ nhìn cô.
“Sao? Không quen biết tớ?” Lạc Ương Ương vung ba lô nhỏ, nằm liệt ngồi ở trên ghế.
Mệt mỏi quá, bữa cơm tối nay ăn đến mệt chết cô.
“Ngươi như thế nào sẽ trở về? Phong Thánh bỏ được làm ngươi trở về?” Vưu Vưu một phen bắt lấy tai nghe đeo trên lỗ tai, ánh mắt vẫn là như nhìn thấy quái vật nhìn Lạc Ương Ương.
Ngày thường, Lạc Ương Ương
nhiều nhất chỉ về phòng ngủ ngủ trưa một chút, đã vài tháng không trở về vào buổi tối.
Có buổi trưa, vừa lúc bị cô thấy được, bộ ngực dưới áo ngủ của Lạc Ương Ương, có nhiều dào dạt dấu hôn thảm không nỡ nhìn, cô sợ tới mức thiếu chút nữa liền khóc lên.
Phong Thánh quá tàn bạo!
Nếu không phải biết đó là dấu hôn, cô đã phải hoài nghi Lạc Ương Ương bị bạo lực gia đình.
“Anh ta muốn tăng ca.” Lạc Ương Ương đến mí mắt cũng lười nâng một chút.
“Khó trách.” Vưu Vưu chậc chậc cảm thán một câu, sau đó, cô mang tai nghe tiếp tục chơi game.
Ngày hôm sau.
Ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Vưu Vưu, Lạc Ương Ương đồng ý yêu cầu cô ấy muốn bồi cô đi đóng phim, Vưu Vưu là trốn học đi.
Gió ngày mùa đông lạnh run, Vưu Vưu nói muốn ăn kem, hai người liền không có trực tiếp đón xe ở cổng trường.