Editor: May
Ánh mắt anh cực kỳ lạnh lẽo, nếu Ương Ương không phải thật sự bị bắt cóc, vậy không phải cô sẽ bị chết rất thảm ư?
Lúc Vưu Vưu mới vừa tiến vào phòng họp, Phong Thánh không nhìn kỹ, lúc sau mới phát hiện cô là bạn tốt của Lạc Ương Ương.
Trong phòng hội nghị tĩnh mịch, rất nhiều người đều không hiểu ra sao, không biết Ương Ương này là người nào.
Ở đây duy nhất một người còn tính là bình tĩnh nhất, hẳn là Phong Hành ngồi ở đầu bên trái của Phong Thánh.
Dáng ngồi của anh ta tùy tính, không đứng đắn nửa nằm liệt trên ghế da, lúc này dù bận vẫn ung dung nhìn Vưu Vưu, đương nhiên, tầm mắt anh cũng dừng lại ở trên người Phong Thánh không ít.
Sau khi Vưu Vưu vội hoảng nói xong, Phong Thánh liền buông mắt lạnh xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên bàn trước mặt anh, đặt một laptop.
Sau khi anh trầm tư vài giây, ngón tay thon dài nhanh chóng đánh ở trên bàn phím.
Không bao lâu, trên máy tính xuất hiện một bộ hình ảnh hệ thống định vị GPS đế đô.
Một điểm đỏ nhỏ di động không nhanh không chậm, phương hướng vùng ngoại thành phía bắc.
Phong Thánh nãy giờ không nói gì, liền khi không ít quản lý cao tầng cho rằng, anh sẽ đuổi Vưu Vưu không biết trời
cao đất dày liền xông loạn tiến vào ra khỏi phòng họp, Phong Thánh đột nhiên liền đứng lên.
Thân hình cao ngất của Phong Thánh vừa đứng thẳng, tầm mắt cao tầng toàn bộ ngưng tụ ở trên người anh.
Mà mắt lạnh sắc bén của anh, liếc về phía Phong Hành ở một bên.
Một cái liếc mắt này, ý vị thâm trường, rét lạnh thấu xương.
Phong Hành không tránh không né nghênh đón ánh mắt Phong Thánh, khóe môi anh ta treo lên cười nhạt tà mị bất cần đời, ánh mắt thâm u nhìn lại Phong Thánh.
Hai anh em liền đối diện như vậy, sau khi không tiếng động giằng co ba giây, Phong Thánh liền nhấc chân dài.
Anh không chút nào để ý tới tầm mắt tìm kiếm của nhóm quản lý cao tầng, mang theo lạnh lẽo sát khí liền đi ra ngoài.
Á Tuyền vẫn luôn đứng ở trong góc an tĩnh không thấy được của phòng họp, thấy Phong Thánh đi ra ngoài, anh không chút do dự đi ra theo.