Editor: May
Cô chưa từng trêu chọc qua Giang Hải Phong, thậm chí cô còn không quen biết anh ta.
Hiện tại Giang Hải Phong lại một bộ dáng tìm cô báo thù rửa hận.
Lần trước, người cùng Diệp Sa Nghiên hợp mưu, bỏ thuốc cô là Giang Hải Phong, muốn ** cô cũng là Giang Hải Phong.
Cô mới là người bị hại từ đầu tới cuối, cô trêu ai chọc ai!
“Ai mẹ nó không oán không thù với cô! Chân què này của tôi! Đời này đều phế đi! Đây là ai làm hại! A? Mẹ nó ai hại tôi biến thành như vậy!”
Giang Hải Phong đột nhiên liền điên cuồng lên, một chân lại một chân đá mạnh vào giường nhỏ.
Vốn là giường nhỏ rách nát không chịu nổi, không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng vang ‘ kẽo kẹt kẽo kẹt ’ chói tai.
Trong không khí tản ra mùi mốc hủ bại, bởi vì Giang Hải Phong điên cuồng rống giận, tựa hồ càng nồng đậm, khí áp toàn bộ phòng nhỏ cực thấp, thật sự đè nén.
Giang Hải Phong táo bạo rống giận đến cuối cùng, dao găm trong tay dùng sức vung về phía Lạc Ương Ương.
“Á --” Giang Hải Phong quá nguy hiểm, tầm mắt Lạc Ương Ương không dám dời lên trên người anh ta.
Nhìn dao găm đã thẳng tắp đâm tới, cô thét chói
tai cuộn thân thể nhỏ lại.
Trong chốc lát, ở chân sau cuộn lại của cô, dao găm sắc bén thẳng tắp đâm vào giường đệm dưới chân cô.
Nếu cô không nhanh rút chân về, thanh dao găm này liền máu chảy đầm đìa đâm vào mắt cá chân của cô.
“Cởi sạch cô ta rồi trói lại cho tôi!” Giang Hải Phong nhìn Lạc Ương Ương thét chói tai kinh hồn chưa định, tàn nhẫn phân phó người đàn ông vạm vỡ cường tráng bên cạnh.
“Đừng!” Trong kinh sợ, đôi tay cột ở sau lưng của Lạc Ương Ương chống vách tường, giãy giụa nhanh chóng đứng lên, “Đây là đế đô, dưới chân thiên tử, các người đừng xằng bậy!”
Giang Hải Phong cười nhạo một tiếng, ánh mắt âm ngoan châm chọc nói: “Cô là muốn nói với tôi dưới chân thiên tử vương pháp trên cao sao?”
“……” Lạc Ương Ương cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Hải Phong không nói chuyện.
Xã hội pháp trị, Giang Hải Phong thật đúng là dám xằng bậy sao?