Editor: May
Ngoài nhà xưởng rõ ràng mặt trời đang lên cao, nhưng bên trong nhà xưởng bỏ hoang, lúc này lại là một mảnh tử khí trầm trầm tĩnh mịch.
Nhìn súng lục chỉ vào ót chính mình, Mã Phong không chút nào sợ hãi đi từng bước một lên trên.
Khi đi qua gã đàn ông thân hình cường tráng, căn cứ vào một mảng lớn đàn ông âu phục đen giơ súng lúc lên ở phía dưới, bốn gã đại hán sôi nổi tránh đường.
Đôi mắt Mã Phong lãnh sát, cứ như vậy lên cầu thang.
Giang Hải Phong bị nhiều khẩu súng chỉ vào như vậy, hắn ta cũng sợ hãi, nhìn Mã Phong từng bước tới gần, hắn liền đi từng bước một lui về phía sau.
“Mày là người của ai?” Giang Hải Phong vừa lui về phòng nhỏ phía sau, trên khí thế lại vẫn không muốn thua người, họng súng vẫn chỉ vào Mã Phong như cũ.
“……” Mã Phong mặt không biểu tình nhìn Giang Hải Phong, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng giống như đang nhìn người chết.
Bầu không khí bên trong nhà xưởng giằng co, bên ngoài nhà xưởng, xe việt dã màu đen tựa như mãnh hổ đến cực nhanh, bỗng nhiên phanh lại ngừng ở cửa.
Xe còn chưa có dừng vững, Phong Thánh liền kéo cửa xe ra nhanh chóng nhảy xuống xe, dáng người đĩnh bạt tựa như vị thần giáng xuống.
Cùng với anh tiến vào nhà xưởng, chiến hỏa cuồng nhiệt cũng thổi quét vào.
Từ cửa lớn nhà
xưởng đến trên cầu thang không rộng không hẹp, lại đến phòng nhỏ lầu hai, mấy chục người đàn ông âu phục màu đen đứng xếp thành một hàng.
Bọn họ dùng tư thế quân đội đứng thẳng ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế đứng phi thường chính khí, một đám khuôn mặt yên lặng thiết cốt tranh tranh, khí thế như hồng rất có khí tràng một người giữ ải, vạn người khó vào.
Sau khi Phong Thánh tiến vào, nơi anh đi qua, mấy người đàn ông mặc âu phục đen đều không tự giác hơi cúi đầu xuống.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng vững vàng của Phong Thánh, anh lòng nóng như lửa đốt tốc độ cực nhanh thẳng đến lầu hai.
Khi anh tiến vào phòng nhỏ tản ra mùi mốc, liếc mắt một cái liền thấy được Lạc Ương Ương nằm ở trên giường nhỏ cũ nát.
Thân cô nhiễm máu tươi, bộ dáng nhắm mắt lại không có sinh khí, hung hăng va chạm vào trong lòng Phong Thánh.
Ngoại trừ Lạc Ương Ương đầu tóc tản ra nằm ở trên giường, cùng với Giang Hải Phong không dám buông súng.