Editor: May
Khi Phong Thánh tiến vào phòng, đi qua trước mặt hắn ta, hắn ta giơ họng súng đều sắp đụng lên huyệt Thái Dương của Phong Thánh.
Nhưng mà, không đợi Giang Hải Phong đụng tới Phong Thánh, Mã Phong bên cạnh lại đột nhiên tung một chân lên.
Một cước mạnh mẽ đột ngột bay lên từ mặt đất của anh, liền một chân đá bay Giang Hải Phong.
“Á --” giang Hải Phong bị đá đến hai chân rời mặt đất, thân thể bay đụng phải vách tường phía sau, lại hung hăng té rớt trên mặt đất.
Cho dù bị đá bay, tay phải Giang Hải Phong cũng liều chết nắm chặt súng lục.
Trước mắt, đây là vũ khí cứu mạng duy nhất của hắn ta, hắn ta chết cũng không thể buông ra.
Ngoài trừ Giang Hải Phong phát ra tiếng hô đau, trong phòng ẩm ướt âm u, đều không có chút âm thanh nào.
Đám người Mã Phong thờ ơ lạnh nhạt nhìn Giang Hải Phong, biểu tình băng sương đông lại, một chút dấu hiệu đồng tình cũng không có.
Phong Thánh đi thẳng đến trước giường ngồi xuống, mắt đen lãnh trầm sâu không thấy đáy giống như giếng cổ, gắt gao dính ở trên người Lạc Ương Ương.
Toàn bộ nửa người trên của cô nghiêng sang phía bên phải, áo sơ mi màu xám đều bị máu màu đỏ tươi nhiễm đỏ.
Phong Thánh cũng không sợ hãi máu tanh, nhưng hiện tại nhìn Lạc Ương Ương bị nhiễm đỏ nửa thân mình,
anh chỉ cảm thấy nhìn thấy ghê người, cảm giác đau lòng vọt đến tột đỉnh vào một khắc này.
Nội tâm lại phẫn nộ sóng gió mãnh liệt, từ trước đến nay Phong Thánh không hiện ra vẻ hỉ nộ, trên mặt ngoại trừ thần sắc lạnh lẽo, cũng lại khó hiện ra những biểu tình khác.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Lạc Ương Ương không hề có huyết sắc, bộ dáng cô nhắm mắt lại không hề có sinh khí, hẳn là mất máu quá nhiều ngất đi.
Mắt đen băng lạnh đến thấu xương của Phong Thánh, ngưng tụ ở trên má trái sưng lên cao cao của cô.
Mặt trái cô có năm vệt đỏ có thể thấy được rõ ràng, liếc mắt một cái liền biết là dấu bàn tay.
Phong Thánh vươn bàn tay ngón tay thon dài, động tác mềm nhẹ nhẹ vỗ về gương mặt sưng cao của Lạc Ương Ương.
Chỗ sâu trong mắt đen lạnh lẽo của anh tràn đầy thương tiếc.
“Mày đánh cô ấy.” Giọng nói Phong Thánh trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạp, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp như là lo lắng tiếng quá lớn sẽ ồn đến Lạc Ương Ương.