Editor: May
Ương Ương nói đúng, Phong Thánh không phải người tốt, người bên người anh cũng không phải người tốt.
Cô là một nữ sinh viên tay trói gà không chặt, Thuần Vu Thừa đã muốn uy hiếp, quá không phải đàn ông.
“……” Thuần Vu Thừa nhìn Vưu Vưu biến sắc mặt nhanh như vậy, khóe mắt kéo co rút.
Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đầu óc của Vưu Vưu xoay chuyển cũng quá nhanh.
Hay là, đầu óc xoay chuyển mau là bởi vì ngực lớn?
Vưu Vưu chú ý tới ánh mắt Thuần Vu Thừa liếc về phía cô ****, tiếp theo cô lại nhìn thấy đỉnh mày của Thuần Vu Thừa khẽ nhướng, đột nhiên ép cô tới đây.
Cô cả kinh lập tức khoanh tay trước ngực: “Thuần Vu Thừa! Anh muốn dám xằng bậy tôi liền động thủ!”
Sở dĩ Thuần Vu Thừa đột nhiên đi đè lên phía trước, là bởi vì muốn nghe động tĩnh trong phòng ngủ.
“Động thủ?” Cúi đầu nhìn về phía Vưu Vưu đôi tay gắt gao bảo hộ ở trước ngực, ánh mắt sắc lang đề phòng của cô, đả kích thật sâu tới cô,
“Cô yên tâm, tôi không khẩu vị nặng như vậy, tôi không hạ thủ được với học sinh tiểu học.”
Vưu Vưu nghĩ cái gì vậy?
Anh còn chưa đến mức đói khát đến loại tình trạng này.
“Anh mới là học sinh tiểu học! Cả nhà anh đều là học sinh tiểu học!” Nháy mắt Vưu Vưu liền tức giận.
Cô không phải chỉ lùn một chút thôi ư?
Có cần chửi bới cô như vậy sao!
“Suỵt! Đừng lên tiếng.” Thuần Vu thừa đột nhiên vươn một ngón trỏ, dựng thẳng lên ở trước môi.
“……” Vưu Vưu nhăn mặt, dùng ánh mắt dò hỏi Thuần Vu thừa.
Làm sao vậy?
Sao anh ta đột nhiên trở nên thật cẩn thận như vậy.
“Cô nghe.” Toàn bộ lực chú ý của Thuần Vu Thừa đặt ở trên cửa phòng, anh nói xong liền nghiêng đầu, tai phải dán ở trên cửa phòng.