Editor: May
Sau khi tới gần, Vưu Vưu nhìn Lạc Ương Ương nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không hề có huyết sắc, cô đứng ở trước giường, đột nhiên liền đỏ hốc mắt.
Ngày hôm qua sau khi cứu Ương Ương cứu trở về, đây là lần đầu tiên cô nhìn Ương Ương gần như vậy.
Tuy rằng không thấy được miệng vết thương của cô, nhưng ngày hôm qua Thuần Vu Thừa ở phòng phẫu thuật bận việc vài tiếng đồng hồ mới ra ngoài, khẳng định bị thương rất nặng.
Lúc Lạc Ương Ương lại tỉnh lại lần nữa, đã là hai giờ chiều.
Cô trợn mắt nhìn thấy, là Vưu Vưu sau khi rời đi ăn cơm trưa, lại quay lại canh giữ ở trước giường cô như cũ.
Nhìn Vưu Vưu ghé vào mép giường ngủ trưa, Lạc Ương Ương nâng cánh tay trái lên, tay nhỏ nhẹ nhàng dừng ở đỉnh đầu Vưu Vưu.
Vưu Vưu ngủ đến không phải rất quen thuộc, Lạc Ương Ương vừa chạm vào, cô liền tỉnh.
“Nằm sấp rất khó chịu, sao không trở về phòng mà ngủ?” Lạc Ương Ương thấy Vưu Vưu mở mắt to đen, nhẹ giọng nói.
“Hu hu……” Sau khi thấy Lạc Ương Ương tỉnh lại, Vưu Vưu ôm tay trái cô, mặt búp bê liền nhăn thành một đoàn, “Thân ái, cậu làm tớ sợ muốn chết.”
“Cậu đừng khóc nha, tớ không có việc gì.” Mắt thấy mắt tròn của Vưu Vưu dâng lên
một tầng lại một tầng hơi nước, Lạc Ương Ương vội vàng an ủi nói.
“Cậu cũng không nhìn xem sắc mặt của cậu có bao nhiêu khó coi, còn không có chuyện, quỷ mới tin!” Vưu Vưu mang theo khóc nức nở, nhưng vẫn cố nén không để nước mắt rơi xuống.
“……” Lạc Ương Ương theo bản năng ngước mắt nhìn về phía trần nhà.
Khoảng cách có chút xa, từ trong kính lớn trần nhà, cô nhìn không rõ lắm sắc mặt của mình, chỉ cảm thấy trắng, nhưng cô ngày thường cũng không đen, không thấy ra cái gì.
Vưu Vưu đột nhiên buông tay Lạc Ương Ương ra, sau khi hít hít cái mũi, vẻ mặt chân thành nhìn Lạc Ương Ương: “Ương Ương, tớ sai rồi.”
“Cậu sai cái gì?” Lạc Ương Ương khó hiểu nhìn Vưu Vưu, “Là tớ nên cảm tạ cậu mới đúng, Vưu Vưu, sau khi cậu nhìn thấy tớ bị bắt cóc, liền đi tìm Phong Thánh đúng không?”
Nếu Phong Thánh tự mình phát hiện cô bị bắt cóc, Vưu Vưu không có khả năng sẽ xuất hiện ở chỗ này.