Editor: May
Cho nên, cô mới không ở trước mặt Phong Ngật chửi bới Lạc Ương Ương.
Cô là tính toán vào lúc Phong Ngật truy hỏi cô, vừa khóc vừa nói, cố ý không nói rõ ràng, để Phong Ngật tưởng lầm là Lạc Ương Ương hại cô bị phỏng.
Chỉ là.
Phong Ngật không truy hỏi, cô liền không thể dựa theo kế hoạch diễn tiếp.
Su khi bế Phong Diệc Hàm lên xe, Phong Ngật liền vẫn luôn bảo trì trầm mặc không nói chuyện.
Sau khi xe lên đường, Phong Diệc Hàm ngồi ở trên ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn Phong Ngật vài lần.
Mỗi một lần, ngoại trừ anh hơi nhấp khóe miệng, cô nhìn không ra Phong Ngật còn cất giấu tâm tư cái gì.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, tâm tình Phong Ngật có chút trầm trọng.
Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Phong Diệc Hàm còn nhìn thấy Phong Ngật lại có thể lấy ra một điếu xì gà.
“Anh ba, anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?” Phong Diệc Hàm nhìn Phong Ngật, có chút kinh ngạc.
“……” Ngón tay kẹp xì gà của Phong Ngật dừng một chút, “Ngẫu nhiên sẽ hút.”
Tràn ngập ở trong xe trầm mặc.
Phong Diệc Hàm có chút không chịu nổi loại không khí này,
bởi vì loại áp lực áp suất thấp trầm mặc này, trước nay chưa từng xuất hiện ở giữa cô và Phong Ngật.
Đang lúc cô muốn tìm đề tài, nói cái gì đó, Phong Ngật nghiêng mắt nhìn về phía cô: “Không ngửi được mùi thuốc sao?”
“Không có, anh ba anh hút đi.” Nước mắt trên mặt Phong Diệc Hàm đã sớm lau sạch, nâng lên một chút tươi cười xinh đẹp với anh.
Cô cũng không biết sao lại thế này, luôn cảm thấy giữa cô và Phong Ngật, tựa hồ có chút gì đó không giống lúc trước.
Không giống nhau cỗ nào, cô lại không thể nói ra.
Sau khi Phong Ngật bậc lửa xì gà hút mấy ngụm, mắt ôn nhuận của anh hơi đổi nhìn về phía ghế lái phụ.
Sau khi mùi thuốc tràn ngập ở trong xe, Phong Diệc Hàm hơi nhăn mày lại, cô hiển nhiên là không thích mùi thuốc.