Editor: May
Nhận được câu trả lời khẳng định của Phong Thánh, Lạc Ương Ương cao hứng rất nhiều, lại lo lắng lên:
“Nếu thật là em không cẩn thận làm phỏng Phong Diệc Hàm thì sao? Anh sẽ làm gì?”
“Không làm gì, đó là chuyện của cô ta.” Phong Thánh trả lời cũng không có do dự.
Chuyện của Phong Diệc Hàm, không liên quan với anh.
“Nếu em tồn lòng xấu xa, cố ý làm phỏng Phong Diệc Hàm thì sao?” Lạc Ương Ương cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, những lời này cứ như vậy hỏi ra.
“Không sao, anh chống lưng cho em.” Phong Thánh trả lời đến dứt khoát quyết đoán, đến ánh mắt cũng không lóe một chút.
Phong Thánh nhìn cô như thế, cái mũi Lạc Ương Ương đột nhiên đau xót: “Vì sao?”
Cho dù tâm cô tồn ý xấu, cố ý hãm hại người khác, làm ra chuyện bất lợi với người khác, Phong Thánh cũng không trách cô sao?
“Bởi vì em là người của anh, anh là người có một khuyết điểm, chính là cực kỳ bênh vực người mình.” Phong Thánh cuồng vọng bá đạo nói.
Từ trong giọng nói cuồng vọng không ai bì nổi của anh, anh hiển nhiên không cảm thấy chính mình bênh vực người mình là một khuyết
điểm.
Bị Phong Thánh cố chấp thiên vị như thế, trong lòng Lạc Ương Ương đột nhiên liền dâng lên cảm giác hạnh phúc nho nhỏ.
Cô nhìn gắt gao chằm chằm, đến tầm mắt không dời khỏi Phong Thánh chút nào.
Cô muốn cười, nhưng khóe miệng vừa động lại bẹp xuống.
“Thánh hỗn đản, anh càng ngày càng khốn kiếp.”
Trong mắt to thuần tịnh nhiễm đám sương lập loè, Lạc Ương Ương hạnh phúc bẹp cái miệng nhỏ, chủ động ôm anh vùi đầu ở hõm cổ anh.
“Không phải nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu sao?” Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương đi đến giường lớn.
“Chính là quá xấu rồi cũng không tốt.” Lạc Ương Ương lẩm bẩm nói.
Trong lúc lẩm bẩm, Lạc Ương Ương vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng ngẩng đầu: “Chú Phong bọn họ sắp trở lại, chờ một lát phải xuống lầu ăn cơm chiều, anh đừng xằng bậy.”