Editor: May
Chẳng may bại lộ, anh không đến mức quần áo mở rộng ra quá mức chật vật.
Anh còn nghĩ, sau khi Lạc Anh tiến vào phòng, anh liền thừa dịp khi bà đi về phía Lạc Ương Ương, nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài từ phía sau cửa.
Khi Phong Thánh nhanh chóng cài đến nút áo thứ tư, Lạc Anh còn chưa có tiến vào cửa phòng như anh sở liệu.
Chỉ nghe được Lạc Anh hơi chỉ trích khẽ cười nói: “Đứa nhỏ này, ngủ cũng không tắt đèn.”
Ngay sau đó, nhẹ nhàng ‘ tách’ một tiếng, đèn chân không trong phòng ngủ vừa tắt, cửa phòng cũng đóng lại ngay sau đó.
Tay Phong Thánh nắm cúc áo, duy trì tư thế cài dến một nửa.
Sau khi đối mặt căng chặt đột nhiên thả lỏng, anh lại có chút kinh ngạc.
“Dựa vào! Giống như yêu đương vụng trộm.” Sau khi nguy hiểm giải trừ, Phong Thánh nhịn không được khẽ mắng một tiếng.
Anh nghĩ lại, trong bóng đêm nhìn về phía phương hướng giường lớn, lại nói nhỏ một câu: “Vốn dĩ chính là yêu đương vụng trộm.”
Phong Thánh tính thời gian, sau khi cảm thấy Lạc Anh hẳn là xuống lầu, anh lại vặn cửa phòng ra.
Làm anh trăm triệu không nghĩ tới chính là, anh lôi kéo mở cửa, lại có thể không
biết sao xui xẻo nhìn thấy cửa đứng một người.
Cùng người ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một chút.
Phong Ngật đi ngang qua từ cửa, cửa vừa mở ra nhìn thấy Phong Thánh, anh sửng sốt một chút sau đó liền cười nhạo lên tiếng: “Anh hai, anh lại có thể không bị dì Lạc bắt gian tại trận?”
Lúc trước anh từ lầu ba xuống dưới, chính là bởi vì nhìn thấy Lạc Anh đi lầu hai, cho nên mới bất động thanh sắc canh giữ ở cửa cầu thang.
Vốn dĩ muốn chờ, có lẽ có thể xem một hồi trò hay, kết quả cái gì cũng chưa nhìn thấy.
“Tên nhóc em! Vui sướng khi người gặp họa có phải không?” Miễn cho nháo đến Lạc Ương Ương, Phong Thánh thuận tay đóng cửa lại.
Sau khi đi ra, anh vung một quyền lên liền dùng lực đánh vào bụng Phong Ngật.
“A!” Phong Ngật che lại bụng, cố ý khoa trương đau hô một tiếng, “Anh hai, anh đây là mưu sát em ruột!”