Editor: May
Bị Phong Thánh nghiêm túc nhìn chằm chằm như vậy, ấn đường của Lạc Ương Ương khẽ nhúc nhích, hỏi ngược lại: “Anh không sợ?”
Nếu là trước đây, cô sợ hãi quan hệ hai người bị lộ ra ngoài ánh sáng, là lo lắng khiến chính mình và mẹ hổ thẹn.
Nhưng hiện tại, cô đột nhiên liền có loại ảo giác muốn bảo hộ đoạn quan hệ này.
Quan hệ lộ ra ngoài ánh sáng, cô đầu tiên nghĩ đến không phải là chính mình và mẹ.
Hiện tại cô nghĩ, lại có thể là lo lắng cô và anh sẽ tách ra.
Tưởng tượng đến nếu cô sẽ không còn được gặp lại Phong Thánh, trong lòng cô liền khó chịu ngay.
“Không sợ.” Phong Thánh trả lời không có chút do dự nào, mắt lạnh thâm trầm vài phần, “Nhưng anh còn chưa nghĩ ra một phương pháp ứng đối hoàn mỹ.”
Nếu chỉ là vì quang minh chính đại ở cùng Lạc Ương Ương, anh đều có thể công bố quan hệ hai người bất cứ lúc nào, anh chưa từng sợ qua cái gì.
Chỉ là.
Quan hệ giữa hai người bọn họ, liên lụy quá mức phức tạp.
Lúc này mẹ cô và ba anh mới kết hôn mấy tháng, nếu hai người bọn họ bùng nổ tình yêu, không khác gì
ném một quả bom nổ xuống nước, nhà họ Phong còn không nổ tung ư.
Ba của anh cũng rất không dễ dàng, anh không muốn bởi vì tình yêu hai người, gián tiếp chia rẽ hôn nhân bậc cha chú.
Anh phải ở dưới tình huống không ảnh hưởng hôn nhân bậc cha chú, để người nhà tiếp nhận sự thật bọn họ ở bên nhau.
Nếu lộ ra ngoài ánh sáng, không phải dò hỏi ý tứ người nhà, là muốn để cho mỗi người nhà họ Phong đều rõ ràng, anh và Lạc Ương Ương nhất định phải ở bên nhau.
Vả lại, còn phải cho bọn họ không thể phản đối ý kiến.
Không chúc phúc có thể, nhưng có bất kỳ ý kiến gì cũng phải nghẹn, thối rữa ở trong bụng đời này đều không có cơ hội nói ra!
Nhìn mắt đen vững vàng bình tĩnh của Phong Thánh, Lạc Ương Ương liền giống như uống thuốc an thần, trái tim này đột nhiên liền yên ổn xuống.
Ở dưới chỉ thị của Phong Thánh, hai người đều không có ý tứ để ý tới Phong Hành.