Editor: May
“Nhiều người như vậy, thế tới rào rạt, sao em có thể không khẩn trương!” Lạc Ương Ương lo lắng sốt ruột nhìn Phong Thánh: “Em có thể chạy trốn ngay bây giờ không?”
Cô cho rằng phải buổi tối lúc ăn cơm tất niên mới có thể nhìn thấy Phong lão gia tử.
Lúc cơm tất niên cả gia đình ngồi ở một chỗ, cảm giác tồn tại của cô liền yếu đi, không ai sẽ đặc biệt chú ý cô.
Hiện tại không đi nói, cô phải trực tiếp đối mặt với Phong lão gia tử uy nghiêm khiếp người, cô chưa chuẩn bị tâm lý được chút nào.
“Con dâu xấu đều phải gặp cha mẹ chồng, em lại không xấu, không có gì phải khẩn trương, lão gia tử cũng sẽ không làm gì anh.”
Phong Thánh nhìn đoàn người Phong lão gia tử càng đi càng gần, càng đè thấp giọng nói trấn an Lạc Ương Ương.
“Anh nói bừa cái gì đấy? Em đã sắp khẩn trương muốn chết, anh còn giễu cợt em.”
Mắt thấy Phong lão gia tử sắp đi đến trước mặt, Lạc Ương Ương khẩn trương đến sắc mặt đều trắng bệch vài phần.
Khoảng cách quá gần, hai người không dám lại nhỏ giọng nói thầm.
Nhìn dáng người Phong lão gia tử đã có tuổi nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực trác tuyệt, khí phách hăng hái phỏng chừng không giảm, thân thể nhỏ của Lạc Ương Ương đều không
tự giác thẳng tắp.
Trên mặt uy nghiêm của Phong lão gia tử, một đôi mắt sáng ngời có thần thấy rõ thế sự
Cái loại người già sáu bảy mười tuổi này nên có ánh mắt vẩn đục, lại không tìm được chút dấu vết nào từ trong mắt của anh.
Phong Thánh và Lạc Ương Ương đứng ở giữa hành lang gấp khúc, hình ảnh tựa như một đôi bích nhân hài hòa.
Khi lão gia tử nhìn thấy bọn họ, mày rậm thiết cốt tranh tranh nhẹ nhíu trong chớp mắt, tiếp đó liền khôi phục sắc mặt hỉ nộ không hiện ra như cũ.
Đợi khi lão gia tử đi lên trước, hai bên cách xa nhau trái phải ba mét.
Phong Thánh hơi gật đầu, cung kính hô: “Ông nội.”
Chỉ một khí thế uy nghiêm của Phong lão gia tử, liền đủ để Lạc Ương Ương kinh hãi.
Hơn nữa gắt gao theo sát phía sau ông còn có một đội người ngựa, Lạc Ương Ương khẩn trương đến gắt gao nắm chặt tay Phong Thánh, cũng không biết nên phản ứng như thế nào