Editor: May
Lão gia tử tự mình hỏi, ấn tượng với Lạc Ương Ương mới có thể càng sâu khắc.
Đánh giá Lạc Ương Ương vài lần, lão gia tử biết cô khẩn trương.
Đây thực bình thường, còn chưa có hậu bối nào lần đầu tiên thấy ông sẽ không khẩn trương.
Lực chú ý của lão gia tử cũng không có dừng lại ở Lạc Ương Ương quá nhiều, ánh mắt ông vừa chuyển liền nhìn về phía Phong Thánh: “Thánh nhi, cháu và ông nội đến phòng sách.”
Sau khi Phong lão gia tử nói xong, dẫn theo một đám người phía sau tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì nguyên nhân Phong Thánh và Lạc Ương Ương cũng vừa lúc ở chính giữa hành lang gấp khúc, Phong Thánh dắt cô xê dịch sang bên cạnh, nhường đường ra cho lão gia tử.
Lúc hai người song song chuyển qua một bên, lão gia tử lại liếc mắt nhìn sang bọn họ một cái.
Liếc mắt này rơi xuống trên mặt ha người, ánh mắt sáng ngời có thần của ông, nhìn thẳng trên tay một lớn một nhỏ chặt chẽ nắm chặt một chỗ đến nay chưa từng buông ra.
Lúc nhìn thoáng qua thu hồi tầm mắt, lão gia tử nhìn đầu nhỏ của Lạc Ương Ương bởi vì cúi xuống, mà dùng đỉnh đầu dưa đen nhánh đối diện với anh.
Dù ạc Ương Ương không ngẩng đầu, cũng
có thể nhận thấy được ánh mắt sắc bén như có như không rơi ở trên người cô.
Nói không khẩn trương, đó là giả.
Một đôi mắt lạnh của Phong Thánh, liền chưa từng dời khỏi trên mặt lão gia tử.
Anh phải cẩn thận quan sát, phải từ ấn tượng đầu tiên trên mặt lão gia tử dò ra ông đối với Lạc Ương Ương, đến tột cùng là như thế nào.
Phong Hành vẫn luôn liền ở chuồng ngựa cách đó không xa, anh thấy được lão gia tử ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc.
Nhưng từ đầu đến cuối, lão gia tử đều không có liếc mắt nhìn qua phương hướng của anh một cái, thật giống như không có nhìn thấy anh.
Ánh mắt lão gia tử rất dữ dội, cho dù anh thân ở chuồng ngựa đứng chung một chỗ với hãn huyết bảo mã thuần màu đen, lão gia tử cũng không có khả năng nhìn không thấy anh.
Nhưng mà, lão gia tử lại liền cũng không bố thí liếc mắt anh một cái, cứ như vậy quang minh chính đại xem nhẹ anh.