Editor: May
“Kết hôn mới phát bao lì xì, anh hai còn chưa có kết hôn, năm rồi cũng không có phát bao lì xì.” Nghe tiếng kháng nghị của đám anh em, không biết ai nói một câu như vậy.
“Đúng rồi, anh hai vẫn còn chưa có kết hôn, vì sao lại phát bao lì xì cho em?”
Đối mặt bất mãn dò hỏi của các anh trai chị gái, cằm mập trẻ con củ Phong Tử Mục kiêu ngạo ngước lên, tự tin lại đặc biệt thiếu đánh nói: “Còn có thể vì sao, khẳng định là bởi vì em ngoan thôi!”
“Cắt……”
“Không biết xấu hổ!”
“……”
Trong lúc nhất thời, Phong Tử Mục thừa nhận tiếng phỉ nhổ của các anh trai chị gái.
“Hừ! Các người khẳng định là bởi vì không nhận được bao lì xì của anh hai, ghen ghét em! Bao lì xì này siêu cấp lớn, siêu cấp dày nha! Trong túi em đều đựng không được, phải kẹp đến trên eo đấy.”
Phong Tử Mục ôm bao đỏ còn lớn hơn vòng eo bé, kiêu ngạo lại đắc ý khoe khoang, bộ dáng nhỏ miễn bàn thiếu đánh bao nhiêu.
Nếu không phải người ở nhà họ Phong này cũng không thiếu tiền, phỏng chừng đã sớm xông lên đi lấy nhiều khi ít đoạt bao đỏ
lớn của bé.
Bởi vì Phong Tử Mục quá kiêu ngạo, khoe khoang đến quá cố tình, bé lại lần nữa tiếp nhận phỉ nhổ không thích trẻ con của đám anh trai chị gái.
Bởi vì Phong Tử Mục nghịch ngợm, trong đại sảnh lại khôi phục cảnh tượng nhiệt náo, áp suất thấp Phong Thánh mang ra trước đó, đã sớm trở thành hư không.
Phong Hành đi đến quầy bar, tay vừa nhấc liền tiện tay đặt ở trên vai Phong Thi Nhã: “Thi Nhã.”
Phong Thi Nhã đã buồn rầu vùi đầu uống rượu, cùng lúc bả vai nặng xuống liền nghe được giọng nói của Phong Hành, cô đột nhiên như bị cái gì kích thích đến, một phen hất tay Phong Hành ra, hai mắt giận dữ nhìn anh: “Anh! Anh cũng quá không phúc hậu!”
“Làm sao vậy?” Phong Hành sửng sốt trong chớp mắt, cũng không tức giận, chỉ cười bất cần đời nhìn Phong Thi Nhã.
“Anh nói anh muốn mời Ương Ương khiêu vũ, em mới giúp anh tìm cô ấy tới.” Phong Thi Nhã hiển nhiên tức giận đến không nhẹ.