Editor: May
Chỉ cần tưởng tượng đến thần sắc mẹ bị chuyện này làm khiếp sợ, cô đã không có chỗ dung thân.
Nhưng mà.
Tưởng tượng đến cho dù vừa khó lại khổ hơn nữa, Phong Thánh cũng vẫn sẽ đứng ở bên người cô, cô liền không quá sợ nữa.
“Ừ.” Phong Thánh cũng ôm chặt vật nhỏ trong lòng ngực của mình, vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, tinh tế trấn an nói, “Không có gì phải sợ, hết thảy có anh.”
Những mưa mưa gió gió đó, để anh đi chắn lại là ụược, anh sẽ không để cô chịu bất kỳ thương tổn gì.
Càng sẽ không để cô nghe được những lời nói thô tục ác độc không chịu nổi kia.
Cô chỉ cần ở trong lòng ngực anh, thanh thản ổn định bồi anh là được.
Sau khi hai người ôm ngồi lại dính nhau một lúc, Phong Thánh đứng lên.
Lạc Ương Ương nhìn thân ảnh đĩnh bạt đi đến một bên của anh, đột nhiên nói: “Em từng nói với anh chưa, anh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đặc biệt soái.”
“Chưa.” Phong Thánh quay đầu lại, mày lạnh khẽ nhếch nhìn cô, “Hiện tại nói cũng không muộn.”
“Quá tự kỷ cẩn thận bị sét đánh.” Thấy biểu tình tự kỷ cuồng vọng kia của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tức giận cười nói.
Ông trời cũng quá thiên vị Phong Thánh, không
nói đến dáng người cao soái, còn biết kiếm tiền như vậy, thật là không có so sánh liền không có thương tổn.
“Ai nói với em là tự kỷ? Anh đây gọi là tự tin.” Nhìn khuôn mặt Lạc Ương Ương cười đến thoải mái xinh đẹp, khóe miệng Phong Thánh hơi nâng lên cũng khẽ cười nói.
“Tự tin quá mức còn không phải là tự kỷ.” Lạc Ương Ương tiếp tục nói.
Phong Thánh muốn gọi điện thoại, lấy di động ra, Lạc Ương Ương nhìn Đôrêmon xanh mập mạp đến nay vẫn dán ở trên di động của anh, lại xấu hổ một trận.
Lúc Phong Thánh đang làm việc, hoặc là lúc mở họp, khẳng định sẽ gặp tình huống có người gọi điện thoại cho anh.
Ở trước mặt tinh anh giới thương nghiệp, ở trước mặt các ông lớn, sao anh lại có thể không biết xấu hổ lấy di động ra tiếp điện thoại chứ?
Hình phim hoạt hình ấu trĩ như vậy, phối hợp thân phận tổng tài Phong thị của anh, anh không cảm thấy rất không có mặt mũi sao?