Editor: May
“Ừ.” Lạc Ương Ương gật đầu.
Có thể không lo lắng sao.
Nếu ảnh chung thân mật của cô lộ ra ngoài, lực sát thương đừng quá lớn.
“Anh cho rằng di động của anh ai cũng có thể nhìn?” Phong Thánh liếc nhìn sườn mặt trắng trong lộ hồng của Lạc Ương Ương.
Đây quả thực là đang hoài nghi tôn nghiêm nam tính của anh.
“Đây không phải là để ngừa chẳng may sao?” Lạc Ương Ương nghe ra ngữ khí bất mãn của Phong Thánh, quay đầu lại hơi dẩu miệng nhìn anh.
“Không có chẳng may!” Phong Thánh không chút nghĩ ngợi liền khí phách nói.
“……” Lạc Ương Ương còn có thể nói cái gì.
Thật ra, trong lòng cô cũng có chút muốn chụp ảnh chung với Phong Thánh, cô không có thói quen chụp ảnh, Phong Thánh tựa hồ cũng không quá thích chụp ảnh.
Di động của cô, ngoại trừ mấy tấm chính mình tự chụp thật lâu trước kia, đều không có một tấm ảnh chụp nào của Phong Thánh.
Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương, sau khi cằm để ở đỉnh đầu cô chụp một tấm, dáng ngồi tương đồng lại dựa đầu dán mặt chụp chung một tấm.
Cuối cùng, Phong
Thánh còn chơi đứng dậy chụp.
Hai người đứng ở dưới tường, Phong Thánh một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh biển, cùng Lạc Ương Ương một thân sườn xám màu lam nhạt, hai người đứng song song, nghiêm trang chụp tấm thứ ba.
Lúc xem thành quả ảnh chụp, so với hai tấm ảnh chụp thân mật lúc trước, Lạc Ương Ương nhìn tấm ảnh nghiêm trang quy quy củ củ thứ ba, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng.
Tường bối cảnh màu trắng, hai người mặc phục cổ, trang nghiêm lại nghiêm cẩn nhìn màn ảnh.
Nhìn tấm ảnh chụp này, trong đầu Lạc Ương Ương đột nhiên liền hiện lên một suy nghĩ.
Phục cổ đến như là ảnh kết hôn.
Đang lúc Lạc Ương Ương bị suy nghĩ đáng sợ của mình dọa đến, Phong Thánh đột nhiên chỉ vào tấm ảnh chụp thứ ba, nói: “Dùng nó làm hình bảo vệ, thế nào?”