Editor: May
Sao biết bé sau khi tìm được anh hai, anh hai sẽ trì hoãn thời gian?
“Anh trì hoãn cái gì? Em muốn để cho anh mặc áo tắm dài đi qua?” Phong Thánh nhìn Phong Tử Mục nhỏ mà lanh thông minh quá mức, phản bác xong liền trực tiếp ‘ rầm! ’ đóng cửa lại.
“……” Tiếng đóng cửa thình lình phát ra, kích thích đến Phong Tử Mục theo phản xạ chớp mắt đen thiên chân vô tà một chút.
Nhìn cửa phòng trước mắt lại đóng chặt lần nữa, Phong Tử Mục thực ưu thương, ưu thương đến khẽ thở dài một hơi.
“Aizz, chính anh hai cũng khó qua ải mỹ nhân. Ông nội nói đúng, nhi nữ tình trường sẽ chậm trễ đàn ông làm đại sự. Anh hai phát bao lì xì, mình còn là không mua váy công chúa cho Ban Hoa, không thể để nhi nữ tình trường chậm trễ việc học của mình, mình vẫn là tích cóp tiền về sau mua phi cơ tốt hơn.”
Phong Tử Mục ủ rũ cụp đuôi đứng ở trên hành lang, một bộ dáng cảm khái xem thấy hết thế sự nhân gian.
Người không biết, còn tưởng rằng ai đoạt kẹo que của bé đấy.
Thừa dịp Phong Thánh và Phong Tử Mục nói chuyện, Lạc Ương Ương đã mặc xong sườn xám một lần
nữa, nhìn Phong Thánh xoay người đi trở về, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cô nghe được nhà họ Giang.
Chẳng lẽ là người nhà Giang Hải Phong?
Không trách cô nghĩ như vậy, chuyện bắt cóc lần trước, đến nay cô vẫn có chút nghĩ mà sợ.
Đối với Giang Hải Phong đầu sỏ gây tội, phỏng chừng đời này của cô đều không thể quên tên cặn bã kia.
“Ương Ương, em đợi ở trong phòng, đừng đi đâu hết.” Phong Thánh vừa thay quần áo, vừa nói.
Lạc Ương Ương nhíu mày một chút, do dự nửa ngày, thấy Phong Thánh mặc tốt kiểu áo Tôn Trung Sơn sau, liền thử thăm dò dò hỏi: “Rốt cuộc anh đã làm gì Giang Hải Phong vậy?”
Phong Thánh đi trở về đến trước giường, nhìn Lạc Ương Ương tóc dài rối tung, cong eo nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, lại in một nụ hôn lên trán của cô.
“Không có việc gì, anh sẽ xử lý.” Lòng bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nhỏ trơn mềm của cô, Phong Thánh có một đôi mắt lạnh sâu không thấy đáy, nhìn không ra anh suy nghĩ cái gì