Editor: May
Phong Tử Mục ngồi ở cửa, hẳn không phải là Phong Thánh bảo bé nhìn cô, không cho phép cô đi ra ngoài chứ?
Nếu đúng, Phong Thánh cũng quá khốn kiếp!
Lại có thể muốn hạn chế tự do của cô.
“Anh Ngật nói, phỏng chừng chị sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh hai đợi ở trong phòng, nếu chị muốn đi phòng tiếp khách, bảo em dẫn chị đi, thuận tiện nhìn chị, để chị đừng xuất đầu lộ diện, càng đừng làm xằng bậy.”
Phong Tử Mục đứng lên, còn giống như theo thói quen sạch vỗ bụi đất trên mông vài cái.
Nếu Phong Ngật biết, lời anh dặn dò Phong Tử Mục, để bé ghi tạc trong lòng, đều bị bé nói ra toàn bộ cho Lạc Ương Ương nghe, tám chín phần mười sẽ hung hăng đánh bé một trận.
“Anh Ngật? Phong Ngật?” Lạc Ương Ương không xác định nhà họ Phong có người có tên cùng âm với Phong Ngật không.
“Vâng, anh Ngật là Phong Ngật.” Phong Tử Mục chớp mắt đen thiên chân của bé.
Phong Ngật bảo Phong Tử Mục nhìn cô, để cô đừng xuất đầu lộ diện, càng đừng làm xằng bậy?
Hai anh em bọn họ đang làm cái quỷ gì?
Lại có thể đều không muốn cô đi ra ngoài.
"Chị dâu lớn, rốt cuộc chị có đi hay không?” Phong Tử Mục thấy Lạc Ương Ương đứng
ở cửa vẫn không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhỏ phì đô đô thiên chân của bé, có một tia nôn nóng, “Em còn muốn kiến thức một chút thủ đoạn thiết huyết của anh hai, còn không đi sẽ không đuổi kịp.”
“Em mau đi đi, chị không đi.” Lạc Ương Ương vừa chuyển mắt to, nói xong liền muốn đóng cửa.
“Đừng nha!” Phong Tử Mục đột nhiên chạy chậm qua, chống cửa không cho Lạc Ương Ương đóng, ngửa đầu đáng thương hề hề nhìn cô, “Chị dâu lớn, chẳng may em chân trước đi, chị chân sau liền đuổi kịp, đó chính là em thất trách, nếu không trông chừng chị, đừng nói anh Ngật, khẳng định anh hai cũng sẽ đánh em.”
“……” Nhìn Phong Tử Mục giống như tiểu đáng thương, Lạc Ương Ương xấu hổ, người nhà họ Phong đều thông minh như vậy sao?
Một đứa bé cũng nhìn thấu tâm tư của cô, quá đả kích cô.
“Chị dâu lớn……” Phong Tử Mục thấy Lạc Ương Ương nhìn bé không lên tiếng, mặt mày kéo một cái liền làm nũng lên, một bộ dáng có thể khóc lên bất cứ lúc nào.