Editor: May
Tìm chết!
Trong nháy mắt, khí tràng Phong Hành biến hóa quá rõ ràng.
Người tỉ mỉ để ý anh, không có khả năng không phát hiện được cảm xúc biến hóa của anh.
Ba Giang chỉ nhìn thoáng qua, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, nhưng nhanh hơn nữa, đối với Phong Thánh, Phong Ngật cùng với Phong Hành mà nói, cũng đã quá muộn.
Phong Thánh không mặn không nhạt thu hồi tầm mắt dừng ở trên người Phong Hành, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Phong Hành, dựa vào thân phận anh em họ, thật cho rằng anh không dám làm gì anh ta sao?
Làm đến quá phận, đừng trách anh không niệm tình cảm anh em.
“Phong Thánh, tao hỏi mày, Lạc Ương Ương là gì của mày?” Ba Giang chuyển câu chuyện, đột nhiên chất vấn Phong Thánh nói.
Trưởng bối nhà họ Phong cũng đều tò mò, sao việc này lại đột nhiên kéo tới trên người Lạc Ương Ương rồi.
Phong Khải Việt càng nhíu chặt mày muốn chết, nhìn về phía Phong Thánh ngạo nghễ sừng sững, khuôn mặt ôn tồn lễ độ của ông cũng nhiều thêm vài phần sắc bén.
Lạc Ương Ương và Phong Tử Mục một đường chạy chậm tới đây, lúc này vừa lúc chạy tới phòng tiếp khách.
Ở dưới dẫn dắt của Phong Tử Mục, Lạc Ương Ương đi tới dưới một cánh cửa sổ khắc hoa.
Cô lén lút liếc mắt nhìn vào trong một cái, sau khi thấy
rõ ràng đại sảnh giằng co khẩn trương vạn phần, liền không dám lại tiếp tục nhìn lén, phía sau lưng dựa vào tường, chuyên tâm nghe âm thanh trong đại sảnh.
Vừa vặn, cô giống như nghe được tên cô.
Mí mắt khép lại của Phong Thánh hơi nâng lên, nhẹ nhàng chậm chạp chớp đôi mắt một cái, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có bất kỳ biến hóa gì: “Em gái kế của tôi.”
Lạc Ương Ương ngoài cửa sổ, ấn đường run lên, thật là đang nói cô.
“Ngày hai mươi tháng mười đó, có người chạy đến công ty mày nói với mày, Lạc Ương Ương bị bắt cóc, có phải có chuyện này không?” Cùng với tiếng kêu rên khóc nghiện của Giang phu nhân, ba Giang còn coi như bình tĩnh tiếp tục chất vấn.
Trái tim nhỏ của Lạc Ương Ương, trong nháy mắt liền nhắc lên.
Phong Khải Việt ngồi trên ghế hoa lê trong đại sảnh, mày càng nhíu thành một chữ xuyên (川).