Editor: May
Chỉ một đứa bé cũng dám không xem cô ta ra gì!
Phong Tử Mục khẳng định là nghe xong Lạc Ương Ương xúi giục, Lạc Ương Ương khiến nó cố ý đối nghịch với cô!
Tức chết cô!
Sau khi Lạc Ương Ương và Phong Thánh ở phòng đùa giỡn một phen, tóc búi lên của cô liền tản ra.
Khi tâm tình mang theo trầm trọng bước vào cửa lớn, gió lạnh ngày băng tuyết thổi vào từ phía sau, thổi đuôi tóc của cô bay cao, tóc đen thác nước rối tung ở quanh thân, càng khiến thân thể nhỏ của cô mảnh khảnh thon thả.
Lạc Ương Ương rũ mắt xuống, chậm rãi tiến vào đại sảnh.
Lão gia tử nhìn cô dáng người thanh nhã an tĩnh tiến vào, một đôi mắt già nua chậm rãi nheo lại, tựa hồ là nỗ lực muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt nhỏ của cô.
Đây là lần thứ hai lão gia tử thấy Lạc Ương Ương.
Không biết lần này là khoảng cách khá xa, cũng hoặc là do Lạc Ương Ương mặc sườn xám.
Lão gia tử nhìn cô, lại có thể không khỏi cảm thấy cô có chút quen mắt.
Muốn nói quen mắt đến giống ai, ông lại nhất thời nghĩ không ra.
Sảnh đường yên tĩnh, dưới nhiều đôi mắt nhì kỹ như vậy,
Lạc Ương Ương chỉ cảm thấy một cổ áp lực vô hình đè ép xuống thật mạnh, cô đứng ở bên trái Phong Thánh, đến thở mạnh cũng không dám thở một hơi.
“Đừng khẩn trương, cũng đừng sợ, có anh đây.” Mặt Phong Thánh hướng lão gia tử, miệng bất động nhẹ giọng trấn an Lạc Ương Ương.
“Ừ.” Lạc Ương Ương cũng nhẹ giọng lên tiếng.
Hiện tại đã như vậy, dù cô khẩn trương hơn nữa, phỏng chừng cũng không có tác dụng gì.
Tới đâu hay tới đó, lão gia tử hỏi cái gì, cô đáp cái đó là được, cho dù không đáp được, không phải bên cạnh còn đứng Phong Thánh sao, anh sẽ không để cô rơi vào chỗ bất lực.
Sẽ không có việc gì, lão gia tử luôn không thể gọi vệ sĩ tới, ném cô ra giống như vợ chồng Giang thị ra khỏi nhà họ Phong.
Không có việc gì không có việc gì, phải trấn định, phải bình tĩnh.
Nghĩ như vậy, Lạc Ương Ương liền thật sự chậm rãi thả lỏng xuống.