Editor: May
Nếu chột dạ một chút, hoặc là năng lực chống đỡ không đủ cường, một câu này của ông, phỏng chừng đã bị dọa đến mềm chân.
Thật ra Lạc Ương Ương có chút chột dạ, dù sao cô nhận ra người bắt cóc cô, chính là Giang Hải Phong - con trai vợ chồng Giang thị.
Nhưng mà……
Cô gắt gao nắm chặt đôi tay, cô không thể thừa nhận.
Một khi cô thừa nhận, phủ định lúc trước của Phong Thánh, liền biến thành một chê cười.
Lão gia tử đợi gần hai giây, thấy Lạc Ương Ương còn không trả lời, liền vội vàng lại truy hỏi lần nữa nói: “Cháu thật sự không quen biết người bắt cóc cháu?”
Bởi vì lão gia tử truy hỏi lần thứ hai, thần sắc nhìn kỹ của trưởng bối nhà họ Phong với Lạc Ương Ương, cũng càng thêm chuyên chú vài phần, bọn họ vừa chuyên chú, áp lực Lạc Ương Ương liền lớn hơn nữa.
Phong Thánh không nói một lời tâm kế kiên định đứng ở bên cạnh Lạc Ương Ương, thân hình đĩnh bạt của anh giống như là đang vô hình cho cô dũng khí lớn lao.
“Không quen biết.” Lạc Ương Ương âm thầm hít sâu một hơi, giọng nói tuy nhẹ lại nói đến cực kỳ kiên định.
Chết thì chết,
cô đã không có đường lui.
“Vì sao bắt cóc cháu, cháu cũng không biết?” Ngữ khí lão gia tử trầm không ít.
Phong Khải Việt nhìn nhìn ba ngồi ở vị trí chủ vị, lại đau lòng nhìn về phía Lạc Ương Ương, lão gia tử tựa hồ có chút sinh khí.
“Không biết.” Lạc Ương Ương quật cường nghênh đón nhìn gần của lão gia tử, phủ nhận đến cùng trả lời.
Cô có thể nói như thế nào, nói người bắt cóc cô, bởi vì bị Phong Thánh đánh cho tàn phế, cho nên tâm sinh trả thù?
Vừa nói như vậy không phải sẽ lộ liền ư.
Lão gia tử thở hổn hển, khí thở ra đều thô không ít.
Đã hỏi ba câu mà cái gì cũng không biết, ông có thể không tức giận.
Nhưng mà, nếu thật hỏi ra cái gì, lão gia tử không khỏi nhìn về phía Phong Thánh, đây là cực kỳ bất lợi với Phong Thánh.
Nghĩ như vậy, lão gia tử lại không quá tức giận nữa.