Editor: May
Đột nhiên nghe được tiếng cười nói vui vẻ của Phong Diệc Hàm, mày nhuận của Phong Ngật hơi rung động, hai tròng mắt ôn nhuận vừa chuyển, liền nhìn thấy mặt dào dạt ý cười của Phong Diệc Hàm.
Phong Ngật lẳng lặng mà nhìn chăm chú cô, cũng không nói lời nào.
Anh nhìn chăm chú, nhìn đến tươi cười của Phong Diệc Hàm dần dần cứng đờ, trong lòng thẳng dựng lông lên: “Anh, anh ba, anh làm sao vậy?”
Phong Ngật nhìn Phong Diệc Hàm không nói lời nào, cứ như vậy ánh mắt lẳng lặng mà thâm thúy nhìn cô.
“Anh ba, anh, anh đừng nhìn em như vậy, em sợ hãi.” Rốt cuộc, Phong Diệc Hàm bị nhìn đến rốt cuộc cười không nổi, vẻ mặt co quắp nhìn Phong Ngật.
“Lúc trước ở ngoài cửa sổ, em là cố ý thét chói tai còn kêu lớn tiếng như vậy, đúng không?” Khuôn mặt Phong Ngật trầm tĩnh, nhìn không ra anh suy nghĩ cái gì.
Anh vẫn luôn đều biết, Hàm Hàm tùy hứng tính tình đại tiểu thư, nhưng anh cho rằng, cô biết tiến thối đúng mực.
Nhưng đêm nay……
Có lẽ anh kỳ vọng với cô quá cao.
“Không phải!” Phong Diệc Hàm không hề nghĩ ngợi liền thề thốt phủ nhận, một bước tiến lên liền bắt lấy Phong Ngật bên cạnh, nắm chặt, “Anh ba, em không phải cố ý!
Em là thật sự bị Ương Ương dọa sợ, em không nghĩ tới cô ta sẽ nghe lén ở dưới cửa sổ.”
Anh ba đây là muốn vì Lạc Ương Ương hoài nghi cô sao?
Lại là Lạc Ương Ương!
Vì sao Lạc Ương Ương chính là không buông tha cô, một hai phải đối nghịch với cô!
“……” Phong Ngật tiếp tục bảo trì trầm mặc, ánh mắt anh nhìn kỹ Phong Diệc Hàm thật sâu, mắt đều không chớp một chút.
“Anh ba, anh đừng như vậy, em thật sự không phải cố ý.” Phong Diệc Hàm thấy Phong Ngật dùng ánh mắt nhìn kỹ cô như vậy, cô lập tức chột dạ lên, làm nũng lắc lư cánh tay Phong Ngật, “Em đảm bảo, về sau em nhất định sẽ trầm ổn một chút, sẽ không lại giật mình nữa.”
Không thể để anh ba sinh ra khoảng cách với cô, không thể!
Cuối cùng Phong Ngật thâm tình liếc nhìn Phong Diệc Hàm một cái, khuôn mặt ngày xưa làm anh cảm thấy đáng yêu, đêm nay nhìn ở trong mắt, lại có vẻ có chút nhạt nhẽo.