Editor: May
Á Tuyền thấy BOSS nhà mình tà tâm không chết, lại thấy Lạc Ương Ương trước sau không tiến lên, chỉ đành quạt gió thêm củi một phen, nói nhỏ nói: “Ương Ương tiểu thư, cô vẫn là đi qua sẽ tốt hơn.”
Mắt to hạt châu của Lạc Ương Ương vừa chuyển, liếc mắt nhìn Á Tuyền một cái, ngay sau đó, cô cũng thật sự đi về phía Phong Thánh, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chuyện gì?”
Cô cũng đã nhìn ra, Phong Thánh hiển nhiên không phải là một người hiểu được dễ dàng từ bỏ, lại giằng co như vậy nữa, chỉ sợ tình huống sẽ càng không xong.
Phong Thánh cũng không trả lời, anh cứ như vậy ngồi ở trên vị trí chủ tọa, đợi Lạc Ương Ương đi đến vị trí anh có thể chạm tay tới.
Anh ở ngay trước mặt nhóm cao tầng, bắt lấy tay cô, quyết đoán dùng sức kéo một cái liền kéo lên người của mình.
“……” Đôi mắt sáng ngời của Lạc Ương Ương nháy mắt mở to, ở khi cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau thắt lưng căng thẳng, Phong Thánh ôm eo cô, cô ngồi ở trên đùi anh.
“Đứng mệt thì ngồi xuống.” Phong Thánh buông tay bắt lấy Lạc Ương Ương ra, sửa thành đặt ở trên chân nhỏ của cô, săn sóc giúp cô xoa ấn.
Á Tuyền đứng ở một bên, nhìn hành vi lớn mật như thế của BOSS bọn họ, ánh mắt hơi lóe một chút.
Giây tiếp theo, Á Tuyền chuyển mắt đi nhìn nhóm cao tầng trên bàn hội nghị, bọn họ một người hai người tất cả đều mở to hai mắt,
tràn ngập khiếp sợ nhìn tổng tài đại nhân trắng trợn táo bạo trên ghế chủ tọa.
Bọn họ đều nghe nói gần đây bên người Phong Thánh có thêm một thư ký, đi làm tan tầm đều mang theo, như hình với bóng.
Tất cả mọi người đều đang lén nghị luận, thư ký bên người này khẳng định có mờ ám, rốt cuộc Phong Thánh cũng không có an bài bất kỳ công việc nào cho thư ký bên người này.
Có một bộ phận người biết thân phận chân thật của Lạc Ương Ương, biết cô là em gái kế của Phong Thánh, nhưng người biết tình huống này, ngại với thủ đoạn thiết huyết của Phong đại tổng tài, cũng không dám nói bậy khắp nơi.
Á Tuyền có chút tâm mệt nhìn tổng giám đốc nhà mình, trước kia, mọi người cũng chỉ là lén suy đoán, suy đoán liền suy đoán, dù sao không có chứng cứ, anh cũng lười quản.
Nhưng hiện tại, hành vi thân mật không kiêng dè như vậy của tổng tài đại nhân, người chính mắt thấy nhiều như vậy, đồn đãi vớ vẩn anh và thư ký bên người, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra.
Lạc Ương Ương có nghĩ tới Phong Thánh sẽ cả gan làm loạn, nhưng chân thật xảy ra, cô vẫn là bị cả kinh đến đại não trống rỗng trong chớp mắt.