Editor: May
Một màn cao triều nhất toàn cầu, là đấu giá nhẫn bạch ngọc hòa điền hai tỷ cao nhất, nhưng bởi vì quá trình kết thúc đến quá mức nhanh chóng, khi không ít người trong lòng hùng hùng hổ hổ rời đi, ngược lại cũng không tạo thành oanh động quá lớn.
Hình Mạc Dương cũng không có vội vã rời đi, sau khi anh ta nhìn thấy Phong Thánh và Lạc Ương Ương được phục vụ viên chỉ dẫn rời đi, mới đứng dậy.
Lấy di động ra, Hình Mạc Dương vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại, điện thoại rất nhanh bị tiếp thông: “Phong Hành, anh đoán đêm nay tôi gặp được ai.”
“Tôi không rãnh nói nhảm với anh, có chuyện mau nói.” Phong Hành đầu kia điện thoại, tựa hồ đang vội.
“Phong Thánh xài hai tỷ mua một cái nhẫn, anh ta và Lạc Ương Ương cùng nhau tới, thế nào, buổi tối ra tụ hội một chút đi.”
Hình Mạc Dương phi thường khẳng định, anh vừa thốt ra lời kia, dù Phong Hành bận hơn nữa, cũng sẽ trở nên rảnh rỗi.
Lạc Ương Ương bị Phong Thánh dắt, phía trước hai người có một người phục vụ trẻ tuổi đang dẫn đường.
“Còn đang sinh khí?” Phong Thánh cho rằng, Lạc Ương Ương còn tức giận vì chuyện mở họp kia.
“Anh quá lãng phí!” Lạc Ương Ương giận trừng
mắt, hai tròng mắt phun hỏa trừng mắt nhìn Phong Thánh, “Một cái nhẫn cần phải đắt như vậy sao? Anh mua tới có ích lợi gì!”
“……” Nhìn Lạc Ương Ương càng phẫn nộ hơn trước, lúc này Phong Thánh mới hiểu rõ, cô không phải còn đang sinh khí, là cơn giận chưa tiêu tan lại tức giận lần nữa.
“Anh đây không phải thấy em sinh khí, muốn mua tới dỗ dành em ư?” Phong Thánh nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình không biết nên dỗ như thế nào.
Vốn tới mua lễ vật nhận lỗi, ngược lại làm vật nhỏ càng tức giận, đây phải làm thế nào cho phải.
“Lúc trước em đã nói, em không cần!” Lạc Ương Ương nghĩ đến liền giận, “Em không muốn anh dùng phương thức đập tiền để dỗ!”
Khi lần đầu tiên Phong Thánh hô giá, cô bảo anh đừng đấu giá, để người hô một tỷ năm vạn kia lấy được không phải tốt rồi sao.
Anh khen ngược, trực tiếp tăng giá đến hai tỷ, anh xem mình là máy in ư, kiếm tiền không tốn sức đúng không?