Editor: May
“……” Trong lòng Lạc Ương Ương nói thầm một câu, liền biết là như vậy.
Cô cũng không có đẩy Phong Thánh ra, cũng không giãy dụa chút nào.
Khi yên lặng thừa nhận thỉnh thoảng đáp lại anh, hai chân thon dài của cô cũng nâng lên theo, dần dần ôm chặt ở trên vòng eo tinh tráng của anh từng chút một.
Ánh mắt Phong Thánh càng lúc thâm sâu, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp dưới thân như bạch tuộc gắt gao bám vào anh, cùng lúc nụ hôn của anh càng thâm nhập, tính đoạt lấy cũng càng mạnh mẽ.
Trong lúc nhiệt độ thân thể càng lúc càng lửa nóng, Lạc Ương Ương ở bên tai Phong Thánh, tiếng nói kiều mềm giải thích nói: “Lúc trước, anh khiến em cho rằng, em chỉ có thể một người giữa anh và mẹ em.”
Thái độ lúc trước của anh cường ngạnh như vậy, nếu thật để anh đeo nhẫn lên tay cô, cô phải giải thích với mẹ cô như thế nào, nếu mẹ không cho bọn họ ở bên nhau, có phải cô phải trả nhẫn cho anh không?
Nếu thực sự có thời khắc kia, thống khổ tuyệt đối càng mãnh liệt hơn hiện tại nhiều.
Cô không dám đi đánh cuộc, càng không muốn để đau đớn gấp bội lại cho anh.
“Không có việc gì, đều đã qua.” Phong Thánh cúi người ngửi thật sâu ở giữa cổ trắng nõn của Lạc Ương Ương, hôn da thịt kiều nộn của cô, “Là anh không nói rõ ràng, lại càng không nên bức em như vậy.”
Phong Thánh không tính toán tiếp tục
đề tài này, liền lại hôn lên môi phấn kiều nộn mê người của cô, tỉ mỉ nhấm nháp.
Sau khi hai người sinh ra mâu thuẫn, khi bọn họ bình tĩnh lại đều quay đầu suy nghĩ chỗ vấn đề, vậy liền đủ rồi.
Bọn họ đều là lần đầu tiên yêu đương, ai cũng không có kinh nghiệm yêu đương, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau nỗ lực vì một mục tiêu, khá tốt.
Từng ngày trôi qua, ngày tháng hai người người trước nghiêm túc, người sau chán ghét, ngược lại cũng tính như là gió êm sóng lặng.
Mùa hè mấy tháng sau.
Vưu Vưu muốn viết một chuyện xưa khủng bố phát sinh ở đập chứa nước, vì tìm kiếm linh cảm và tư liệu sống, cô chuẩn bị đi thực địa trinh sát.
Đập chứa nước ở vị trí ngoại thành tây gần thành phố Lân, quá xa, cô không dám đi một mình, nghĩ tới nghĩ lui phương pháp tốt nhất, là cường ngạnh túm kéo Lạc Ương Ương bồi cô đi.
Lạc Ương Ương chưa từng đi đập chứa nước, cũng rất muốn đi, nhưng phải đi hai ngày một đêm, cô không dám lén một mình chạy đi, liền thương lượng với Phong Thánh một chút.