Editor: May
Thượng Nhất Nhiên thấy Tô Phạm và Vưu Vưu đều không nói chuyện, anh cũng ngậm chặt miệng, yên lặng đuổi kịp Tô Phạm.
Trong lúc nhất thời, những người khác tiếp tục lên đường, chỉ còn lại Nguy Chỉ Đồng một mình thê lương ở tại chỗ.
“Ương Ương, cô ta nói cái gì với cậu?” Vưu Vưu nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Ương Ương, dò hỏi.
Hai người đi ở phía sau Tô Phạm và Thượng Nhất Thiên, cách xa nhau khoảng ba mét.
Lạc Ương Ương nhìn bóng dáng thon dài của Tô Phạm dưới rừng cây đêm tối, bám vào bên tai Vưu Vưu thấp giọng nói: “Cô ta hỏi tớ, có phải thích Tô Phạm không.”
“Hả?” Vưu Vưu thấp giọng kinh hô, hai mắt tròn mở thật lớn, “Ánh mắt cô ta bị gì vậy? Mắt gà chọi sao?”
Trước kia, cô ngược lại rất hy vọng Ương Ương và Tô Phạm ở bên nhau, nhưng hiện tại……
Dù sao từ sau khi Phong Thánh xuất hiện, cô liền cảm thấy Tô Phạm đã không cơ hội.
“Ai biết cô ta.” Lạc Ương Ương thật là bất đắc dĩ.
Cô và Tô Phạm trong sạch đến không thể trong sạch hơn, sao Nguy Chỉ Đồng lại cảm thấy cô và Tô Phạm có mờ ám, ánh mắt không phải giống như có vấn đề ư.
Ban đêm tối lửa tắt đèn, ánh trăng bị lá
cành cây ngăn cản, tầm nhìn dưới rừng cây phi thường hữu hạn, Nguy Chỉ Đồng có chút giận dỗi đứng bất động.
Cô cũng không tin, Tô Phạm thật sự nhẫn tâm như vậy!
Trời xa đất lạ lại là buổi tối khuya, lại là ở trên núi, cô không tin Tô Phạm sẽ thật sự không để ý tới cô, cứ như vậy bỏ lại cô chạy đi!
Nhưng mà.
Đoàn người do Tô Phạm dẫn đường càng chạy càng xa, bọn họ thậm chí đến đầu cũng không có quay lại một chút, Nguy Chỉ Đồng bắt đầu luống cuống.
Sau khi đám người Tô Phạm đi khoảng năm mươi mét, Nguy Chỉ Đồng nhìn bóng dáng màu đen càng ngày càng nhỏ của bọn họ, nhịp tim bắt đầu không khống chế được gia tốc.
Trong lòng Nguy Chỉ Đồng hoảng hốt, gió đêm liền thổi tới trên mặt, đều cảm thấy âm trầm không ít.
Trước không thôn sau không nhà, nếu Tô Phạm thật sự không để ý tới cô, cô lại không có đèn pin, muốn trở về đi tìm được bạn học trong lớp cũng khó.