Editor: May
“Đi theo anh, đi bên này.” Tô Phạm giơ tay vỗ một chút ở trên ba lô Lạc Ương Ương, như là một loại trấn an.
Năm người sống sót sau tai nạn mới vừa trốn xong, liền ở dưới sự dẫn dắt của Tô Phạm, dựa vào một đèn pin cầm tay, đi dọc theo sườn núi.
Máy bay trực thăng bay ở giữa không trung tìm kiếm, rất nhanh bay đến trên không ngọn núi phát sinh đất đá trôi kia.
“Thánh, trên sườn núi kia có ánh sáng.” Khi Thuần Vu Thừa nói chuyện, liền lái máy bay trực thăng bay đến gần phương hướng kia.
Một luồng ánh đèn màu trắng mỏng mạnh, như ẩn như hiện ở dưới rừng cây rậm rạp,
Ánh sáng đèn pin cường độ cao như ban ngày của Phong Thánh, liền chiếu xuống theo ánh đèn mỏng manh kia.
Ánh sáng mạnh cùng với giọt mưa tí tách tí tách rơi xuống, ánh sáng lắc lư giữa lá cây, ánh sáng mạnh thoảng qua từ trên mặt Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương theo bản năng giơ tay che ánh sáng một chút, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Bầu trời có người!” Trong khe hở cánh lá ướt đẫm, Lạc Ương Ương rõ ràng thấy được phía trên lá cây rừng chiếu xuống tới ánh sáng mạnh.
Mọi người lập tức ngừng lại, sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Giống như thật sự có người, Tô Phạm, cậu nghe một chút, có phải có tiếng
vù vù hay không?” Thượng Nhất Nhiên theo ánh sáng mạnh kia nhìn qua.
Cách cành lá rậm rạp, thấy không rõ bên ngoài là tình huống như thế nào, nhưng tiếng vù vù xen lẫn trong tiếng mưa rơi vẫn là rất rõ ràng.
“Có thể là quân nhân lái máy bay trực thăng tới cứu chúng ta không?” Nguy Chỉ Đồng đột nhiên hưng phấn nói.
Một trận đất đá trôi đột nhiên xuất hiện lúc trước, đã dọa sợ cô ta.
“Chúng ta không có phát ra tín hiệu cầu cứu, quân nhân quốc gia sao biết chúng ta có nguy hiểm? Rất không có khả nàng là quân nhân đâu?” Thượng Nhất Nhiên giơ tay che ở cái trán, ngửa đầu muốn thấy rõ không trung ngoài cành lá dày đặc.
Nhưng mà, bóng đêm quá tối hơn nữa nước mưa rậm rạp, anh hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Tô Phạm giơ ánh sáng đèn pin trong tay, chiếu xạ theo hướng ngọn cây, chút ánh sáng mỏng manh này, chiếu xạ ra được một chút, bởi vì lá cây ngăn cản, bọn họ vẫn thấy không rõ lắm tình huống bên ngoài.