Editor: May
Nhưng mà…… Dù sao hiện tại cô đã tập mãi thành thói quen.
“Ương Ương, cậu không đau hả? Phong Thánh này cũng tàn bạo……” Vưu Vưu nghiêng xoay thân thể trở về, lời nói đột nhiên ngừng một chút, một chữ ‘quá’ cuối cùng, liền rốt cuộc nói không nên lời nữa.
Dư quang khóe mắt của cô, lại có thể liếc đến một đạo thân ảnh cao lớn phía sau bên trái, đang từng bước một không nhanh không chậm đi về phía các cô.
Trên người đối phương tản mát ra khí tràng lạnh lẽo, khí thế cường đại khiếp người, làm cô không cần nhìn kỹ liền biết, người tới khẳng định là Phong Thánh.
Vừa rồi cô đang nói bậy về Phong Thánh đấy, cứ như vậy bị anh nghe được?
Tưởng tượng đến mặt sông băng vạn năm của Phong Thánh, bây giờ Vưu Vưu đến tâm tình muốn chết cũng có.
“Ương Ương, tớ đi vườn hoa chơi một chút.” Trong chớp mắt Vưu Vưu cả kinh đến cả người đều cứng đờ, rất nhanh liền phản ứng lại, giơ cái ly lên liền rót mạnh một ngụm nước chanh.
Động tác đứng dậy của Vưu Vưu đặc biệt mau, trước khi đi, cô còn cầm lấy một khối sandwich trên bàn, xem cũng không dám xem phương hướng của Phong Thánh, lòng bàn chân bôi dầu liền chạy đi.
“A?” Vưu Vưu đột nhiên nói đi là đi như vậy, nhìn thân ảnh cô chạy trốn giống như bị chó đuổi, Lạc Ương Ương không hiểu ra sao, “Cậu
không ăn à?”
“Tớ ăn no rồi!” Vưu Vưu cũng không có quay đầu lại, chỉ giơ sandwich trong tay lên cao, giơ giơ lên với Lạc Ương Ương.
Cô là một người ngoan ngoãn, Phong Thánh tới, hiện tại cô không chạy thì còn đợi khi nào.
Phong Thánh nhìn Vưu Vưu chạy nhanh như chớp, mày lạnh đạm mạc hơi nhướng một chút, bạn tốt này của vật nhỏ, còn rất có nhãn lực
Phong Thánh nện bước vững vàng, mỗi một bước đi ra đều không có âm thanh, khi anh kéo một chỗ ngồi khác bên Lạc Ương Ương ngồi xuống, lúc này Lạc Ương Ương mới phát hiện anh.
“Em đã nói sao Vưu Vưu lại đột nhiên chạy, hóa ra là bị anh dọa chạy.” Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh đột nhiên xuất hiện, hiểu rõ nói.
Cô đã nói mà, vừa rồi sao Vưu Vưu lại có một bộ dáng như gặp quỷ.
“Lời này của em nói lại không đúng.” Phong Thánh duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ thẳng của Lạc Ương Ương, “Anh còn chưa nói lời nào, sao liền dọa cô ấy được? Rõ ràng là chính cô ấy chạy đi.”