Editor: May
Phong Thánh vẫn luôn đang chuyên tâm ăn cơm của anh, anh cũng không có ngước mắt nhìn về phía những người khác, lại yên lặng buông đũa xuống lúc Lạc Ương Ương phóng ánh mắt xin giúp đỡ tới đây.
Lạc Ương Ương không phát hiện chính là, cô theo bản năng liếc mắt một cái, lại bị Lạc Anh vẫn luôn nhìn cô bắt giữ được rồi.
Lạc Anh theo tầm mắt Lạc Ương Ương nhìn qua, khi tầm mắt dừng ở trên mặt tuấn lãnh trầm của Phong Thánh, ánh mắt ôn nhu của bà cũng trầm xuống.
“Ba, dì Lạc.” Phong Thánh trước nhìn về phía ba nhà mình, sau đó nhìn về phía Lạc Anh, nói, “Sinh nhật Ương Ương, để con làm cho em ấy đi.”
“Con làm cho con bé?” Phong Khải Việt kinh ngạc nhìn Phong Thánh.
Phong Thánh muốn làm tiệc sinh nhật của Ương Ương?
Không phải ông chuyện bé xé ra to, mà là chuyện này thật sự quá ngạc nhiên.
Phong Thánh đến sinh nhật của mình cũng giao cho trợ lý một tay xử lý, nó đến tiệc sinh nhật của mình cũng lười làm, kết quả lại chủ động nói muốn làm tiệc sinh nhật thay người khác, có thể không làm cho người kỳ quái sao.
“Ừ, mấy ngày nay đúng lúc con rảnh.” Phong Thánh không nóng không lạnh trả lời.
Phong Diệc Hàm ngồi ở ghế cuối cùng, nghe được Phong Thánh muốn làm sinh nhật cho Lạc Ương Ương, cô ta cả
kinh trực tiếp ngây dại.
“Anh hai! Lúc sinh nhật em anh cũng không tham dự, hiện tại anh lại có thể muốn cho Lạc Ương……” Phong Diệc Hàm vừa hồi thần, liền kích động hô lên, nói nói thấy ánh mắt mọi người đều tụ lại ở trên người cô ta, cô ta đang hô thẳng tên Lạc Ương Ương liền lập tức chuyển lời, “Anh muốn làm sinh nhật cho em gái?”
Phong Thánh không dự tiệc sinh nhật của cô, cô nhịn.
Nhưng hiện tại Phong Thánh lại có thể muốn làm tiệc sinh nhật cho Lạc Ương Ương, khác biệt cách xa thật lớn, làm cô không thể tiếp nhận.
“Như thế nào, cô có ý kiến?” Ánh mắt Phong Thánh vừa chuyển, cách Phong Ngật chính giữa, đôi mắt anh liếc xéo Phong Diệc Hàm, lạnh lẽo sắc bén.
Phong Diệc Hàm bị ánh mắt sắc bén của Phong Thánh làm rùng mình, cô ta run sợ đến hàng mi dài run lên, lập tức liền thu hồi tầm mắt.
“Không có, em không có ý kiến.” Phong Diệc Hàm ủy khuất rũ hai tròng mắt, dù trong lòng cô có ý kiến, cũng không dám nói ra ở trước mặt Phong Thánh.