Editor: May
“Đau.” Lạc Ương Ương thống khổ nhìn Phong Thánh, có lẽ chính cô cũng không phát hiện, ngữ khí của cô lại có thể mang theo chút ý vị làm nũng.
“Giường tôi còn chưa có lên, cô đau cái gì mà đau?” Phong Thánh còn chưa có hoàn toàn thích ứng bóng tối trong nhà, không phát hiện biểu tình thống khổ trên mặt Lạc Ương Ương.
“Bụng nhỏ đau.” Lạc Ương Ương ủy khuất bẹp cái miệng nhỏ, cô đã đau thành như vậy, Phong Thánh còn mặt người dạ thú không đứng đắn.
Tiếng nói Lạc Ương Ương mang theo âm khóc mảnh mai, Phong Thánh nghe đến mày lạnh hơi nhíu lại.
Ngữ khí của cô phi thường không đúng.
Hơn nữa, bụng nhỏ đau?
Phong Thánh vừa lúc đi đến trước giường, cánh tay dài duỗi ra liền ấn xuống đèn đầu giường.
Nháy mắt ánh đèn sáng lên, mạnh mẽ đâm vào hai tròng mắt nhắm chặt của Lạc Ương Ương.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt ướt mồ hôi của cô, cũng ánh vào trong mắt Phong Thánh.
Giây tiếp theo, Phong Thánh một phen xốc chăn lên.
Dưới ánh đèn vàng ấm sáng sủa, anh rõ ràng nhìn thấy, dưới thân Lạc Ương Ương thình lình xuất hiện một bãi vết máu màu đỏ tươi.
Trên khăn trải giường nở rộ nhiều máu như vậy, đỏ yêu
diễm như vậy, chói mắt đoạt lòng người, ấn đường Phong Thánh hung hăng nhảy dựng.
Không kịp nghĩ lại, Phong Thánh hơi cong thân trên, gần như là theo bản năng chặn ngang bế Lạc Ương Ương lên, bước nhanh đi về phía cửa.
“Tôi, tôi là……” Đôi tay Lạc Ương Ương còn che chặt ở trên bụng nhỏ, cô muốn nói cho Phong Thánh biết cô là đau sinh lý.
Nhưng lời nói của cô còn chưa nói xong, bụng bỗng nhiên quặn đau một trận, đau đớn kịch liệt đến trước mắt cô tối sầm, cứ như vậy liền ngất đi.
“Lạc Ương Ương?” Cô gái lẩm bẩm trong lòng ngực đột nhiên liền không có âm thanh, Phong Thánh rũ mắt nhìn lại, thấy cô lại hôn mê bất tỉnh, “Đáng chết!”
Phong Thánh không đánh thức bất cứ kẻ nào trong biệt thự, anh ôm Lạc Ương Ương lập tức đi về phía gara, sau đó đi thẳng đến bệnh viện tư nhân dưới cờ Phong thị.
Nửa tiếng sau.