Editor: May
‘ bốp ’ một tiếng giòn vang, là Lạc Ương Ương vung đánh vào trên cổ tay Diệp Sa Nghiên, phát ra âm thanh.
Bởi vì cô vung lên này, ví cầm tay của Diệp Sa Nghiên cũng bị vung rời tay, trực tiếp rớt vào trong biển, trong chớp mắt biến mất không thấy.
“Cô lại dám đánh tôi?” Diệp Sa Nghiên quen thói kiêu căng từ nhỏ, đâu nghĩ đến Lạc Ương Ương dám phản kháng cô ta, “Mày - tiện nhân! Tao đánh chết mày!”
Trơ mắt nhìn ví cầm tay mới mua rơi vào biển, hơn nữa còn bị đánh, Diệp Sa Nghiên giống như điên rồi đánh Lạc Ương Ương.
“Cô làm gì? Buông tay!” Đầu tóc Lạc Ương Ương bị kéo trụ, da đầu đều sắp bị kéo xuống, cùng lúc cô đau đến xô đẩy, cũng lôi kéo Diệp Sa Nghiên phản kháng.
Hai người ở trước vòng bảo hộ vốn là tồn tại tính nguy hiểm nhất định, trong lúc không quan tâm lôi kéo đánh nhau.
Diệp Sa Nghiên dùng sức đẩy, lại có thể đẩy Lạc Ương Ương ngã về sau, toàn bộ thân thể lật qua vòng bảo hộ.
“A -- cứu mạng!” Lạc Ương Ương bỗng nhiên bị đẩy ra vòng bảo hộ, yếu ớt bất lực tựa như lá rụng trong gió ngã xuống biển, sợ tới mức cô hoảng sợ thét chói tai.
Thuần Vu Thừa ở tầng thứ hai du thuyền, anh mới đi ra từ khoang thuyền, liền nghe được phía dưới có tiếng cãi vả, đi ra ngoài vài bước đi xuống vừa nhìn.
Lại có thể
là Lạc Ương Ương và Diệp Sa Nghiên, anh vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Diệp Sa Nghiên đẩy Lạc Ương Ương xuống biển.
Tựa hồ không thể tin được một màn chính mình nhìn thấy được, Thuần Vu Thừa kinh sợ ngây ngốc một giây, tiện đà rít gào với Diệp Sa Nghiên:
“Diệp Sa Nghiên! Cô đang làm gì?”
Bỗng chốc, Thuần Vu Thừa lập tức xuất phát chạy xuống lầu, chạy hai bước lại nhanh chóng chạy trở về, đẩy cửa khoang vừa rồi ra.
“Thánh, Lạc Ương Ương rớt xuống biển!” Thuần Vu Thừa kêu Phong Thánh trong khoang thuyền xa hoa, kêu xong liền không dám dừng lại một phút nào chạy như bay xuống lầu.
Thuần Vu Thừa hô xong chạy cũng mau, khi Phong Thánh ngước mắt nhìn lại, cửa khoang mở rộng ra đã không có thân ảnh của anh ta.
Trong khoang thuyền còn có những người khác, khi bọn họ còn đang suy nghĩ Lạc Ương Ương là ai, Phong Thánh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Anh cũng không có chạy, nện bước thật sự lớn giống như thường ngày, thoạt nhìn không có bất kỳ dị thường gì, nhưng cẩn thận nhìn lại, sẽ có thể phát hiện bước chân của anh có chút gấp gáp.