Editor: May
Váy công chúa của Lạc Ương Ương ‘ roẹt’ một tiếng bị bạo lực xé nát.
Anh thô bạo dọa cô sợ tới mức vội bắt lấy anh tay, gian nan kháng nghị trong lúc hôn: “Đừng --”
Phong Thánh dùng sức hôn sâu môi phấn mê người, hút hết tất cả kháng nghị và rên rỉ không tự giác của cô vào trong bụng.
Trong khoang thuyền đến đèn cũng chưa bật, sóng nhiệt sóng thần cuồn cuộn ra một đợt lại một đợt, trong bóng đêm lan tràn vô tận, tận tình dây dưa.
Một phen lửa nóng triền miên trôi qua, Lạc Ương Ương thiếu chút nữa mệt đến nằm sấp xuống.
Phong Thánh nhẹ mổ mấy ngụm ở trên môi phấn sưng đỏ của cô, ngay sau đó ôm cô đi phòng tắm, đặt cô ngồi ở bồn rửa tay.
Ánh đèn trong phòng tắm sáng ngời, Phong Thánh ăn no thoả mãn, mặt lạnh mở ra hình thức giáo huấn.
“Bảo cô tự chơi cũng có thể chơi đến trong biển, cô là quá ngốc hay là quá ngu xuẩn?”
Hai cánh tay dài của Phong Thánh chống ở trái phải Lạc Ương Ương, ôm chặt cô ở trong ngực, ánh mắt nhìn về phía cô, lạnh đến dọa người.
Thân mình mềm mại của Lạc Ương Ương, bị mắng đến cổ nhỏ co rụt lại, lén ngước mắt nhìn về phía Phong Thánh.
Hiện tại sắc mặt anh thật không
tốt, hắc trầm hắc trầm.
Lạc Ương Ương không chịu nổi cái nhìn của đôi mắt đen lạnh này, cô yên lặng rũ tầm mắt xuống, không tự giác phóng mềm giọng khí: “Tôi, tôi……”
Vừa rồi còn lửa nóng quấn lấy cô, lúc này liền bày ra mặt lạnh.
Phong Thánh cũng quá vương bát đản, biến sắc mặt còn nhanh hơn phụ nữ.
“Tôi cái gì mà tôi? Cô có biết nơi này cách cảng có bao xa không? Cô cho rằng cô bơi trở về được? Có đầu óc hay không!” Phong Thánh là thật sự tức giận.
Nếu Lạc Ương Ương không bơi về phía cảng, đội cứu hộ sẽ đúng lúc đi xuống cứu cô, cô liền sẽ không rút gân, cũng sẽ không chìm vào trong biển phát sinh nguy hiểm.
“Tôi biết sai rồi.” Lạc Ương Ương đổ ập xuống liền bị mắng, cô ủy khuất dẩu miệng, khẩn trương nắm ngón tay của mình.
Diệp Sa Nghiên hận cô đẩy cô xuống biển, Phong Thánh sau khi lên du thuyền lại mặc kệ cô.