Vũ Tiểu Kiều bị hôn đến mức cảm thấy đau nhói và tê môi, cô không ngừng vùng vẫy, nhưng chỉ càng thêm đau.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, nổi điên mà khẽ quát lên một câu.
“Cô không để tâm đến như vậy sao?”
Vũ Tiểu Kiều bị anh quát đến mức ù ù cạc cạc.
“Tôi rất khâm phục bản lĩnh mọi việc đều suôn sẻ của anh, quả nhiên là nhân tài tinh hoa trong thương mại, là đại tổng tài của doanh nghiệp xuyên quốc gia to lớn thống lĩnh toàn quốc.”
Tịch Thần Hạn chau mày, “Cô có ý gì vậy?”
“Anh nghe không hiểu sao?”
Tịch Thần Hạn cười lạnh, “Đây là lời mà cô muốn nói với tôi sao?”
“Nếu không thì nói cái gì?”
Cô thực sự không hiểu, rốt cuộc Tịch Thần Hạn muốn nghe cái gì vậy?
Đến tận hôm nay, cô có thể nói gì với anh được cơ chứ?
“Cô thật sự không muốn nói gì sao?” Tịch Thần Hạn vẫn tồn tại một tia hy vọng.
“Tôi còn có thể nói cái gì chứ?” Sau khi anh nói rõ ràng là cô còn phải đi làm phù dâu cho vợ chưa cưới của anh, thì cô còn có thể nói cái gì được cơ chứ?
Thái độ này của cô khiến Tịch Thần Hạn rất không vui.
Đây không phải thái độ mà anh muốn.
Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, vừa bá đạo vừa quyền thế một lần nữa hôn xuống môi cô.
Cô vùng vẫy dùng sức đẩy anh ra.
Cuối cùng cô cũng vùng vẫy thoát khỏi đôi môi anh rồi lớn tiếng quát lên, “Tôi ở trong mắt anh không đáng một xu sao?”
Tịch Thần Hạn ngớ người.
“Vậy được, tốt thôi, nếu như anh cảm thấy như vậy có thể trả hết được.” Vũ Tiểu Kiều đột nhiên dùng sức cởi áo sơ mi trên người anh, vội vàng cởi nút áo áo sơ mi của anh.
“Vũ Tiểu Kiều, cô có ý gì?” Giọng nói của anh khàn đục, anh đang áp chế cơn thịnh nộ trong lòng.
Người phụ nữ này, thật sự có thể rất dễ dàng thổi bùng tất cả ngọn lửa trong lòng anh, thiêu cháy đến mức anh khó có thể kiểm soát được.
“Không phải anh muốn tôi sao? Đây không phải thứ anh muốn sao?” Cô tiếp tục cởi cúc áo của anh, ngón tay thon dài chạm vào cơ thịt rắn chắc của anh, đốt cháy ngọn lửa thịnh nộ của anh.
Anh túm lấy tay cô, đem tay cô cố định lên bàn ăn phía sau người, đồng tử đen kịt của anh từ từ co lại.
“Vũ Tiểu Kiều, cô tưởng rằng phụ nữ mà tôi muốn chỉ có mình cô sao?” Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
“Cô tự đánh giá mình quá cao rồi!”
Tịch Thần Hạn lạnh lùng liếc cô một cái, “Lòng nhẫn nại của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Vũ Tiểu Kiều hoảng hốt đứng dậy, trong đôi mắt quật cường bỗng chốc trào dâng một lớp nước mắt.
“Tịch Thần Hạn, anh quá đáng lắm rồi.” Hét xong, cô đẩy cửa chạy ra ngoài.
Vốn Tịch Thần Hạn muốn kéo cô lại, nhưng cuối cùng chỉ nắm được không khí mà thôi.
Người phụ nữ đáng chết này, lại dám chạy nhanh hơn cả thỏ.
Anh từ từ thu tay lại, vuốt ve ngón tay, trên đầu ngón tay của anh dường như vẫn còn lưu lại cảm giác tiếp xúc với da thịt trắng trẻo của Vũ Tiểu Kiều, còn có mùi hương thơm mê hoặc lòng người thoảng thoảng trên người cô....
Cơ thể của anh lại không thể khống chế mà có phản ứng.
“Đáng chết!”
Anh khẽ mắng một câu.
Anh không tin, con mồi mà anh đã ngắm chính xác, vẫn sẽ luôn không chịu nói ra những lời mà anh muốn nghe.
Đông Thanh đang đứng ở bên ngoài lau những hạt mồ hôi toát ra ở trên trán.
Tuy anh ta không đoán được cậu chủ nhà anh ta đang nghĩ cái gì, nhưng đại khái cũng biết được, cậu chủ đang đợi Vũ Tiểu Kiều chính miệng nói với anh những lời như không muốn anh đính hôn với Vũ Phi Phi.
Đông Thanh vẫn luôn hiểu rõ rằng Tịch Thần Hạn là một người vô cùng tự phụ và kiêu ngạo.
Ở trong thế giới của Tịch Thần Hạn, tất cả phụ nữ đều giống như bạch tuộc sống chết phụ thuộc bám vào anh, còn Vũ Tiểu Kiều lại là người đầu tiên vẫn luôn cãi nhau và muốn vạch rõ ranh giới với anh.
Có lẽ cậu Thần nhà anh ta khi bắt đầu chỉ cảm thấy cảm giác chinh phục rất thú vị, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ đã không phải chỉ là muốn chinh phục mà đã là cảm giác chiếm hữu.
Đông Thanh lắc đầu, lẩm bẩm một câu, “Cậu chủ à cậu chủ, cô ấy không chịu nói thì chính miệng cậu nói được không? Tôn nghiêm thực sự quan trọng như vậy sao?”
Tịch Thần Hạn rời khỏi phòng bao.
Đông Thanh nhanh chóng đứng trang nghiêm cung kính nói, “Cậu chủ, Vũ Tiểu Kiều xông ra ngoài chạy mất rồi.”
“Con mồi mà Tịch Thần Hạn tôi ngắm vào, tuyệt đối không có lý do gì để chạy mất.”
Đông Thanh bị doạ đến mức nhanh chóng cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Chuyện bảo cậu xử lý thì đã xử lý như thế nào rồi?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng hỏi.
“Đã chốt xong vị trí rồi.” Đông Thanh nhanh chóng đưa máy tính bảng cho Tịch Thần Hạn.
“Ừm, được.” Trong đáy mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn toả một một tia lạnh lẽo, nụ cười nở ra trên khoé miệng anh vừa thâm sâu vừa kì dị.
Người phụ nữ nhỏ bé này xem cô còn có thể đính hôn được với tên đàn ông cặn bã kia nữa không?
*
Khi Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ trở về trường học thì đã là nửa đêm rồi.
An Tử Dụ ngồi trước mặt Vũ Tiểu Kiều, cả mặt đều mang vẻ thẩm vấn.
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng không chịu được ánh mắt bức ép của An Tử Dụ, chỉ có thể nói ra sự thật.
“Cái gì? Hai người? Trời ơi! Mình phải bình tĩnh lại bình tĩnh lại, cho mình 3 phút, không, cho mình 10 phút.” An Tử Dụ ôm lấy tim, rất lâu sau mà vẫn không thể tiếp nhận được chân tướng sự thật kinh ngạc này.
“Cho nên, bây giờ anh ấy quấn lấy cậu chính là có ý với cậu sao? Kiều Kiều, nhìn anh ấy thực sự rất yêu chiều cậu.”
“Còn lâu ấy, anh ta chỉ cảm thấy có hứng thú mà thôi.” Vũ Tiểu Kiều không thừa nhận, người đàn ông vừa bá đạo vừa dã man kia lại yêu chiều cô.
“Kiều Kiều, nhìn tình cảm của một người đàn ông đối với người phụ nữ không thể nhìn anh ta nói cái gì và làm cái gì, mà phải nhìn mắt của anh ta.”
“Mình phát hiện, trong mắt của anh ấy đều là cậu, mình cảm thấy anh ấy thích cậu thật.”
“Còn có thẻ mà anh ấy đưa cậu....không phải đều nói là muốn biết tình cảm của một người đàn