“Bây giờ mẹ có thể có cách gì hay chứ? Nếu mẹ có cách gì hay thì đã không cần phải đi theo bố con cả ngày thấp kém chạy khắp nơi để nịnh hót Vũ Tiểu Kiều rồi.”
Tôn Hồng than thở một hơi, “Phi Phi, trước đó con nói con có cách trừng trị cô ta, rốt cuộc cách của con là gì vậy? Sao đột nhiên lại không có động tĩnh gì vậy?”
“Đó không phải là do...” Giọng nói của Vũ Phi Phi ngưng lại giây lát, cô ta nước mắt lưng tròng, nuốt hết lại những lời nói sau đó.
“Không....không có gì!” Vũ Phi Phi cúi đầu xuống, tránh khỏi sự ép hỏi của Tôn Hồng.
Còn không phải là vì ở hộp đêm Kim Sa Than, Cung Cảnh Hào đột nhiên xuất hiện cứu Vũ Tiểu Kiều, đe doạ đám papazarri kia không được gây chuyện ở hộp đêm Kim Sa Than nữa.
Đám papazarri kia là cô ta phải đưa ra giá cao để mời đến, cuối cùng lại bị đám đàn em của hộp đêm Kim Sa Than đánh cho bị thương, bọn họ còn đòi cô ta bồi thường tiền thuốc men nữa.
Chuyện này cũng coi như qua đi, cô ta lại còn bị người của hộp đêm Kim Sa Than đe doạ, nếu cô ta dám đi rêu rao chuyện hôm đó thì bọn họ sẽ khiến cô ta phải đổ máu.
Tôn Hồng lại than thở một hơi, “Phi Phi, con tạm thời cứ nhẫn nhịn đi.
Dù sao bây giờ bố con rất coi trọng cô ta.”
“Con ngứa mắt cái dáng vẻ đắc ý vênh váo của cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà vênh váo hống hách với con, cô ta là cái thá gì chứ?” Vũ Phi Phi căm hận nói.
“Ai bảo cô ta bây giờ là vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa chứ? Lão phu nhân của nhà họ Tịch đã truyền lại vật gia truyền cho cô ta rồi, thân phận của cô ta bây giờ rất tôn quý.
Con không thấy bố con nói chuyện với nó còn đều khách sáo như vậy sao?”
“Nếu như con trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần thì bà nội cũng sẽ truyền lại dây truyền đó cho con.” Vũ Phi Phi đố kỵ đỏ ửng mắt.
“Tất cả đều do cô ta, cướp hết tất cả vốn thuộc về con.”
“Bây giờ chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi, con nói gì cũng không có tác dụng nữa rồi, chúng ta phải bàn bạc kĩ hơn!” Tôn Hồng kéo lấy Vũ Phi Phi, đè nén giọng nói tiếp tục nói.
“Phi Phi, việc mà con cần làm bây giờ chính là khiến bố con cảm thấy con mới là người chịu ấm ức.
Như vậy, cho dù con không có cậu Thần, thì ông ấy cũng sẽ tìm cho con một đối tượng kết hôn có gia thế hiển hách.”
“Mẹ, con chỉ muốn cậu Thần, con không muốn gả cho người khác, cả đời này của con chỉ gả cho một mình cậu Thần thôi.”
Vũ Phi Phi ấm ức nghẹn ngào nói, “Mẹ, mẹ mau nghĩ cách cho con....con không thể không có cậu Thần được.
Cả thành phố Kinh Hoa và người trong trường học sẽ chê cười con, về sau mẹ bảo con làm người như thế nào được chứ?”
Tôn Hồng suy nghĩ, “Nhiệm vụ cần thiết trước mắt là con phải đứng cho vững trước đã, nếu không bố con rất có khả năng thật sự sẽ đuổi con ra khỏi nhà, chúng ta không thể để đứa con gái riêng kia chiếm mất nhà của chúng ta.”
“Nhưng con phải làm thế nào vậy? Xem dáng vẻ của bố, vốn không muốn đuổi cô ta đi.” Vũ Phi Phi sốt ruột đến mức không ngừng giẫm chân.
“Con rất căm hận, lúc đầu ở trong trường học con nên nghĩ cách để huỷ hoại đồ đê tiện kia đi, tất cả đều trách con lúc đó không đủ nhẫn tâm, chỉ bảo đám bạn học lột quần áo cô ta để quay video.”
“Phi Phi, bây giờ con phải thể hiện sự thân thiện với cô ta.”
“Cái gì? Bảo con thể hiện sự thân thiện với cô ta sao?”
“Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn thì sẽ làm hỏng việc lớn, ai bảo thân phận và địa vị của cô ta bây giờ đã khác! Phi Phi, con phải biết tiến lùi hợp lý, hôm nay khác với ngày trước, cô ta đã không phải là đứa con gái riêng để mặc người khác sỉ nhục nữa rồi.”
Vũ Kiến Trung ngồi ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, khuôn mặt nịnh hót nhìn cô.
“Tiểu Kiều, đợi cậu Thần đi công tác trở về, con nhất định phải bảo cậu Thần đến nhà mình ngồi chơi.
Cả nhà chúng ta cùng ăn cơm và nói chuyện với nhau.
Từ sau khi con và cậu Thần đính hôn, bố vẫn còn chưa nói chuyện chính thức với anh ấy.”
“Thần Hạn khá là bận rộn.”
“Haha, bận rộn đến đâu thì cũng phải ăn cơm mà, tay nghề của đầu bếp nhà mình cũng rất ngon, một lúc nữa ăn cơm tối thì con hãy thưởng thức xem.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Vũ Kiến Trung, ánh mắt có ý tứ sâu xa, “Nhà bố sống thật là xa xỉ, còn có cả đầu bếp riêng.”
Vũ Kiến Trung cũng chỉ là một thị trưởng.
Theo như ông ta nói, lương cũng chỉ có nhiều như vậy, sống ở trong một biệt thự xa hoa như vậy, mời