Vũ Tiểu Kiều dần dần tỉnh lại trong giấc mơ.
Không ngờ rằng, cô lại ngủ đến tận chiều ngày hôm sau, đêm qua cô bị Tịch Thần Hạn giày vò đến mức mệt bã người.
Cô dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ của mình, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi.
Cô vuốt ve dấu vết hôm qua anh từng ngủ ở bên cạnh, còn có cả vị trí của cô, không kiềm được mà than thở một câu.
“Cho dù là giường rộng hai mét, hay là giường siêu rộng ba mét tám, thì anh đều có thể khiến tôi ngủ thành giường đơn một mét.
”
Cô than thở một lúc về khả năng chịu đựng sức ép của mình, cô vươn vai một cái thật dài, để giãn lõng gân cốt bị giày vò cả một đêm.
Cô đi một vòng trong phòng, nhưng không tìm thấy Tịch Thần Hạn.
Chắc là anh đã đi làm rồi.
Trong nhà bếp còn có bãi chiến trường hôm qua bọn họ ăn mì xong, khi cô đang định dọn dẹp thì có người đẩy cửa bước vào.
Là một người phụ nữ trung niên, bà ta cung kính gật đầu với Vũ Tiểu Kiều, sau đó nhanh chóng đi dọn dẹp nhà bếp.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người nhìn người phụ nữ trung niên kia, người phụ nữ trung niên giải thích nói.
“Thiếu phu nhân, tôi là người giúp việc của cậu chủ, cô gọi tôi là thím Tần là được.
”
“Thím Tần sao?”
“Thiếu phu nhân, tôi chỉ đến đây dọn dẹp khi cậu chủ không có nhà thôi, cho nên cô chưa từng gặp tôi.
”
“Ồ.
” Vũ Tiểu Kiều gật đầu.
Thím Tần rất hiểu phép tắc, không nói nhiều, mắt cũng không nhìn linh tinh, quen thuộc với tất cả mọi thứ trong nhà, tất cả những thứ từng bị động đến đều có thể trả nguyên về chỗ cũ.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở trong phòng khách, muốn giúp thím Tần, nhưng đều bị từ chối.
Nhưng Vũ Tiểu Kiều phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, đó là thím Tần dọn dẹp tất cả các phòng, ngay cả phòng tập gym mà Tịch Thần Hạn ít khi đến cũng được dọn dẹp, nhưng chỉ duy nhất có một căn phòng ở trên gác lửng là không được dọn dẹp, căn phòng đó lúc nào cũng được đóng chặt.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở lối lên cầu thang, nhìn lên căn phòng ở trên lầu một cái.
Cô sớm đã phát hiện ra căn phòng đó, cô đã từng nghĩ, chỗ đó có thể là phòng sách của Tịch Thần Hạn, nhưng cô chưa từng thấy anh vào đó.
Còn cửa của căn phòng đó cũng chưa từng được mở ra.
Sau lưng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên truyền đến giọng nói của thím Tần, khiến cô giật nảy mình.
“Thiếu phu nhân, đừng tò mò về căn phòng đó, cậu chủ không cho phép bất cứ ai mở căn phòng đó ra.
”
“Nhớ kỹ.
”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người nhìn gương mặt nghiêm túc của thím Tần, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch.
Cô gật đầu.
“Thiếu phu nhân, cô còn chuyện gì cần dặn dò không?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu.
Thím Tần cung kính cúi đầu, “Thiếu phu nhân, tôi về trước đây.
”
“Ừm.
”
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên thì trong nhà liền chỉ còn lại một mình Vũ Tiểu Kiều.
Cô nhìn căn nhà rộng lớn xa hoa này, ánh mắt lại không kiềm được mà liếc lên phía trên lầu, nhìn căn phòng lúc nào cũng được đóng chặt đó, cô đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát lên.
Rốt cuộc căn phòng đó ẩn giấu bí mật gì vậy?
Không biết có sức mạnh gì thúc đẩy, cô từng bước từng bước lại gần cầu thang, từng bước từng bước đi dọc theo cầu thang lên lầu, cô đứng trước cánh cửa của căn phòng đó, sau đó khẽ nắm lấy tay cầm!.
.
Cô do dự rất lâu, cổ vũ tất cả dũng khí, khi cô đang khẽ xoay tay nắm thì mới phát hiện hoá ra cửa bị khoá chặt.
Cô thở phào một hơi, trên trán đã toát ra một tấm mồ hôi lấm tấm, cô nhanh chóng quay người xuống lầu.
“Vũ Tiểu Kiều ơi là Vũ Tiểu Kiều! Mày làm như vậy là rất quá đáng! Sao mày có thể dò xét bí mật mà người khác cất giấu.
”
“Mày phải tôn trọng việc riêng của anh ấy! Sao lại có thể muốn lén lút dò xét bí mật của anh ấy vậy?”
“Như vậy thật là quá đáng.
”
Vũ Tiểu Kiều đứng ở chỗ cũ không ngừng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi, cô hoang mang chạy về uống hai cốc nước lớn, như vậy mới có thể khiến cho cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Vũ Tiểu Kiều khẽ kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh vừa mới lau xong lại toát ra.
Tịch Thần Hạn thay dép đi vào trong nhà, anh liếc cô một cái, “Sao vậy? Chột dạ như vậy.
”
Cô nhanh chóng lắc đầu xua tay, “Không!.
không có gì!”
Cô phản ứng theo bản năng nhìn một cái lên lầu, rồi nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, như vậy mới có thể khiến mắt của cô không nhìn linh tinh đi khắp nơi nữa.
Tịch Thần Hạn lại liếc cô một cái rồi đi về phía bàn làm việc, anh bắt đầu lật tài liệu trong cặp tài liệu ra.
Nếu như không phải nghĩ đến việc chỉ có một mình Vũ Tiểu Kiều ở nhà thì anh cũng sẽ không đem việc về nhà làm.
“Lại đây, ngồi xuống!” Tịch Thần Hạn bá đạo ra lệnh.
Vũ Tiểu Kiều âm thầm đi đến trước mặt anh, từ từ