“A!.
.
”
Vũ Tiểu Kiều kêu thét lên một tiếng.
Sự bá đạo của Tịch Thần Hạn mang theo sự trừng phạt tuỳ ý mà trút căm phẫn, khiến cô mấy lần suýt chút nữa ngất xỉu.
Cô vô cùng biết rõ khi anh đang tức giận thì anh chính là một con sư tử đực đang phát điên, vốn không thể tự kiểm soát được, sẽ khiến người bên cạnh anh bị thương.
Khi cô hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn nằm trên ghế sofa thì anh nắm lấy cằm cô, giọng nói lạnh lùng nói.
“Nếu như không phải cô vẫn còn tình cảm với hắn ta thì cô sẽ mềm lòng sao?”
“Vũ Tiểu Kiều, cô tưởng rằng tất cả những chuyện mà hắn ta làm với vật sở hữu tôi thì tôi có thể dễ dàng tha thứ cho hắn ta sao?”
“Giới hạn của Tịch Thần Hạn tôi, không phải là ai cũng có thể dễ dàng khiêu chiến đâu.
”
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều đau buồn nhìn anh, ánh mắt này của cô suýt chút nữa khiến Tịch Thần Hạn mềm lòng, nhưng giọng nói của anh càng bạc tình cất lên.
“Vũ Tiểu Kiều, cô đừng tưởng rằng bây giờ cô trở thành vợ chưa cưới của tôi, tất cả mọi người đều thấy tôi nuông chiều cô thì cô có thể nhúng tay vào chuyện của tôi, chi phối vào suy nghĩ của tôi.
”
“Cô chỉ là vật sở hữu của tôi, đừng có đánh giá bản thân mình quá cao.
”
Anh hất Vũ Tiểu Kiều ra, để mặc cô còn không chút sức lực nào mềm nhũn nằm ở đó, không thể cử động được.
Chỉ là vật sở hữu của anh sao?
Hai tay cô từ từ nắm chặt thành nắm đấm, trên người cô vẫn còn sót lại sự căm hận của anh, sự căm hận này từng chút từng chút một ngấm đến chỗ sâu nhất trong tim cô, rồi biến thành sự chua xót.
Cô kiềm chế những giọt nước mắt kín đáo trong khoé mắt mình, cô hít sâu một hơi rồi mới phát ra âm thanh yếu ớt.
“Tôi chưa từng đánh giá cao bản thân mình! ! cũng không dám mượn sự nuông chiều mà anh thể hiện cho người ngoài xem, cũng không tự yêu cầu một số thứ không chân thực!.
.
”
“Tôi sớm đã biết, tôi không có quyền tham dự vào chuyện của anh, bao gồm tất cả tâm sự mà ẩn giấu trong lòng!.
.
”
“Tôi giống như một vật trang trí ở bên cạnh anh, hoặc là một món đồ trang sức trên người anh!.
có thể có, nhưng không phải là duy nhất!.
”
“Tôi hiểu hết.
”
“Cho nên anh không cần tức giận, không cần buồn bực, vật sở hữu của anh sẽ là của anh, từ trước đến nay đều không phản bội anh.
”
Cô nhắm mắt lại, nhẫn nhịn sự đau đớn dữ dội trong lòng.
Sao anh có thể hiểu được trái tim của cô.
Cô sớm đã yêu anh, sao có thể còn tình cảm còn sót lại chưa hết với người đàn ông khác cơ chứ?
Con người không phải cây cỏ, thật sự có thể loại bỏ hết tất cả cảm giác của những chuyện vụn vặt không quan trọng không?
Tịch Thần Hạn đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, tuỳ tiện cướp đoạt không khí của cô.
“Ựm!.
buông ra!.
.
”
Sự vùng vẫy không có chút sức lực nào của cô không có một chút hiệu quả nào, cô giống như cá nằm trên thớt, ở trước mặt anh chỉ có thể để anh tuỳ ý chia cắt.
Tịch Thần Hạn cố định cô ở trong lòng, anh khẽ hét lên, “Tôi đang sử dụng quyền lợi mà một người chồng chưa cưới nên có, cô chỉ có thể nghe theo tôi.
”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vũ Tiểu Kiều tựa như nhìn thấy sự sợ hãi cực độ ở trong đáy mắt anh, trong lòng cô không kiềm được mà cảm thấy run rẩy.
Anh đang sợ hãi điều gì vậy?
Lại một lần điên cuồng nữa khiến cô đau đớn không thôi.
“A!.
.
”
Còn anh thì vẫn không có bất cứ sự thương xót nào, anh vẫn hung hãn chinh chiến, thảo phạt và trút căm phẫn ở trên người cô.
“Đây là sự trừng phạt giành cho cô!”
Không khí trong phòng trở nên ấm áp hơn, nhiệt độ từ từ tăng lên, bao bọc lấy bọn họ, có một số thứ trở nên mềm mại, cũng không đau đớn như vậy nữa!.
Sáng sớm, khi Vũ Tiểu Kiều mở mắt ra thì Tịch Thần Hạn đã rời đi mất, chỉ có nhiệt độ còn sót lại ở bên cạnh nói với cô rằng anh mới đi được chưa lâu.
Nhớ lại đêm qua anh hết lần này đến lần khác vận động kịch liệt thì cô lại thầm than thở một hơi, cô từ từ đỡ người đứng dậy, nhưng sự đau đớn dữ dội như đang xé rách cơ thể cô.
Cô co rúm người lại, ôm lấy cơ thể mình, sau đó lại lết cơ thể mệt mỏi của cô đi vào nhà tắm, cô đứng ở trước gương nhìn vào vô số những vết xanh tím ở trên người mình, cô không kiềm được mà nắm chặt nắm đấm.
“Rốt cuộc tôi ở trong mắt anh được coi là cái thá gì chứ?”
Cô lẩm bẩm một tiếng rồi từ từ mở vòi tắm hoa sen ra.
Dòng nước hơi hơi lạnh giá chảy qua người cô, hàng nước dọc theo đôi mắt trong veo của cô chảy xuống, làm mờ đi ánh mắt bi thương của cô.
Cô tắm rất lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, đứng ở trước cửa sổ, nhìn những đám mây trắng trên bầu trời trong xanh, trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên người cô, nhưng vẫn không thể xua