Sự bá đạo của Tịch Thần Hạn chưa từng cho Vũ Tiểu Kiều cơ hội có thể phản kháng.
Sau một hồi mây mưa, cô thở hổn hển mềm nhũn nằm trong lòng anh.
Anh vẫn là thích ôm cô từ phía sau, kéo cô vào trong lòng, giống như muốn đem cô hoà tan vào trong lồng ngực to lớn của anh, bị anh hoàn toàn kiểm soát.
Vũ Tiểu Kiều khẽ vuốt ve cánh tay anh, trong lòng cô có một chút ngọt ngào, cũng có một chút kích động.
Cô cắn môi khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, “Anh cũng rất muốn có! ! một em bé sao?”
“Đương nhiên, nhà họ Tịch mấy đời độc đinh rồi.
” Tịch Thần Hạn nói.
“Tôi là muốn hỏi!.
.
anh thật sự muốn có! ! một đứa con của hai chúng ta sao?” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều nhỏ hơn, nhỏ đến mức ngay cả cô hình như còn không nghe thấy.
Tịch Thần Hạn khẽ vuốt ve mái tóc đen óng của cô, “Có gì khác sao?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người lại, cô vốn cảm thấy có một chút khác biệt, nhưng bị câu hỏi này của anh khiến cho cô nghĩ không ra có gì khác biệt.
“Chỉ cần cô có thai thì chúng ra sẽ kết hôn.
” Tịch Thần Hạn bá đạo nói.
Vũ Tiểu Kiều xấu hổ đỏ ửng mặt lại, cô hơi hơi cúi đầu xuống, môi cô chạm vào cánh tay trơn bóng của anh, cô khẽ hôn lên da thịt của anh.
Cô cụp hai hàng lông mi xuống, lông mi của cô cọ vào da thịt anh, cảm giác ngứa ngứa lạnh lạnh, nhưng lại khiến cơ thể anh lại trở nên nóng rực.
Cô từ từ vuốt ve cánh tay anh, thấp thoáng nhìn thấy một vết sẹo mờ trên da thịt anh.
“Đây là vết sẹo sao?” Cô kinh ngạc hỏi anh.
Tịch Thần Hạn nhắm mặt lại “ừm” một tiếng.
Toàn thân Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên trở nên run rẩy, thật sự là vết sẹo! Cô đột nhiên nhớ ra mẹ cô nói trên cánh tay phải của anh có vết sẹo!.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xác nhận lại, quả nhiên là tay phải của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi kỳ lạ, không dám nhìn vào cánh tay phải của anh thêm một cái nào nữa.
“Tôi, tôi!.
tôi có thể hỏi, sao mà anh có vết sẹo này được không?”
Tịch Thần Hạn không trả lời, anh chỉ vùi đầu và hõm cổ cô, hít sâu mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên co rút lại, giả vờ không quan tâm nói chuyện phiếm nói, “Mẹ tôi vẫn luôn nói!.
cảm thấy hình như đã từng gặp anh ở đâu đó! haha, sao có thể chứ, hình như trước đây hai người chưa từng găp nhau đúng không?”
Tịch Thần Hạn lại “ừm” một tiếng, “Không thấy đã từng gặp nhau.
”
Vũ Tiểu Kiều thở phào một hơi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng, cô cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
“Ồ, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, ngày mai anh trai tôi xuất viện, tôi phải đến bệnh viện giúp anh ấy dọn đồ.
”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đẩy bỏ Tịch Thần Hạn ra, nhảy xuống giường đi tắm.
Tịch Thần Hạn không vui chau mày lên, anh đỡ cơ thể dậy nhìn dáng vẻ vội vàng của Vũ Tiểu Kiều, giọng nói của anh cất lên.
“Tôi rất ghét mỗi lần cô đều vì người nhà của cô mà đẩy tôi ra.
”
Vũ Tiểu Kiều nở một nụ cười với anh, “Không phải tôi đẩy anh ra.
”
“Có đẩy ra!”
“Người nhà là phải xuất hiện vào lúc cần, hơn nữa không được oán trách.
”
“Nhưng người nhà của cô có coi cô là người nhà sao?” Tịch Thần Hạn nói trúng tim cô, trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy chua xót kỳ lạ, nhưng cô vẫn cười nói.
“Nếu như cứ luôn cảm thấy người nhà không xem anh là người nhà, từ đó anh cũng xa cách với người nhà, vậy thì người nhà của anh thật sự không phải là người nhà nữa rồi.
”
Vũ Tiểu Kiều đi về phía anh, dịu dàng nhìn anh, “Có một số điều làm ra vì tình cảm thì không cần báo đáp, thứ nhất là tình thân, thứ hai là tình yêu.
”
Vũ Tiểu Kiều nhìn vào trong ánh mắt của anh, có một sự xa xăm xuất hiện trong nháy mắt, cô lo lắng lại khiến anh tức giận, đụng chạm đến vấn đề tình cảm mà anh không muốn đụng chạm nhất, thế là cô nhanh chóng cười tươi như hoa nói.
“Tôi có thể về muộn một chút, tôi đi trước đây.
”
“Ngoan ngoãn đợi tôi, có con gấu bông này ở với anh rồi.
” Vũ Tiểu Kiều ôm con gấu bông lên đặt vào trong lòng Tịch Thần Hạn, cô túm lấy túi xách rồi chạy ra ngoài.
Tịch Thần Hạn chê bai ném con gấu bông xuống đất, “Đáng ghét!”
Anh thức dậy, quấn một chiếc khăn tắm lên người, đứng ở trước cửa sổ từ từ hút thuốc.
Ánh nắng giữa trưa hơi chói mắt, anh buồn bực kéo rèm cửa xuống.
Nhớ đến việc Vũ Tiểu Kiều không thích mùi khói thuốc, sẽ khiến cô bị ho, thế là anh lại mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Nhìn con gấu bông bị vứt trên đất một cái, anh xông đến đó giẫm cho nó một cái.
Anh đá con gấu bông mềm mại sang một bên, sau đó lại giẫm cho nó một cái, lại đá nó sang một bên.
Anh nhìn con gấu bông cô đơn nằm trên đất, hình như có chút đáng thương, anh dùng ngón tay véo mũi con gấu, sau đó đặt nó lên trên giường, kéo